Cao Thủ Cao Thủ Cao Cao Thủ

Chương 3: Làm việc



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghiêm Thành Tự, luật sư bắt đầu nổi lên mấy năm gần đây.

Sau khi từ Anh quốc trở về đã nhận mấy vụ kiện lớn, thắng rồi.

Giá trị con người tăng gấp bội.

Nhìn đi, nhận đơn hàng thượng lưu, quan trọng biết mấy. Đối với luật sư là vậy, đối với sát thủ chúng tôi mà nói, cũng vậy.

Tiếp tục.

Nghiêm Thành Tự, trước mắt đơn thân, không có bạn gái cố định. Làm người phong lưu hào phóng, có không ít số phụ nữ người trước ngã xuống, người sau tiến lên.

Vào ngày làm việc thì ban ngày đi làm, ban đêm đi xã giao, không có gì khác với thành phần tinh anh bình thường. Có một thói quen đặc thù, buổi trưa không ăn cơm, ở trong văn phòng.

Vào cuối tuần thì tiến hành hoạt động thư giãn cao cấp với lão đại trong giới doanh nghiệp, như chơi golf v.v…

Tôi nhìn nhìn ảnh chụp.

Cao gầy, coi như anh tuấn.

Đáng tiếc ôi đáng tiếc, ngài phải chết trẻ lúc tráng niên. Đã nói, đừng có đắc tội phụ nữ.

Đối tượng như thế này không hề khó giải quyết.

Nhưng tôi không gấp gáp giải quyết. Thời gian vẫn còn, để anh ta nhìn ngắm thế giới này thêm chút, tốt đẹp biết bao.

Tôi nghiên cứu địa hình trước.

Mặc đồng phục McDonald’s vào, đi lên sở sự vụ luật sư giao đồ ăn. Soi soi lên cửa thang máy, cậu shipper giao hàng xinh đẹp biết mấy. Tôi đắc ý.

Ý tưởng này đến từ hôm qua.

Sau khi Cố Đảo Dữ bị tôi ngắt điện thoại, ở nơi khác gọi điện khẩn đến Pizza Hut nơi này, đưa một đống đồ ăn tới cửa.

Tức chết tôi. Anh ta gọi, nhưng tôi phải trả tiền. May mà hôm qua trong túi có hai trăm đồng, nhưng đó là một phần tư tiền tiêu vặt tháng này. Đợi anh ta về phải đòi thanh toán!

Anh ta không cho tôi giảm béo. Nhưng dạo này mặt tôi có chút núng nính.

Hình tượng đối với sát thủ là quan trọng cỡ nào.

Anh ta muốn phá hỏng chuyện làm ăn của tôi à? Anh ta sợ tôi cướp mất sự nổi bật của anh ta?

Tôi phải trở thành cao thủ. Đầu óc tôi linh hoạt cỡ này, nhất định phải vượt qua anh ta.

Hừ.

Tiếp tân đang ăn cơm hộp.

Tôi thụp xuống, lẻn vào khu văn phòng.

Thất sách, nên giả thành thân phận khác mới đúng. Thôi kệ đi.

Hộp đồ ăn xách trong tay, tỏa ra mùi thơm, cái đạo cụ này xài xong tôi còn có thể ăn luôn, một công đôi việc. Tôi đã nói là tôi đi theo tuyến đường IQ cao mà.

Khu văn phòng thế mà chẳng có ai, thấy ngay văn phòng của Nghiêm Thành Tự.

Anh ta ngồi trước bàn làm việc, đối diện với màn hình máy vi tính, không nhìn thấy tôi.

Tôi đứng hồi lâu, anh ta vẫn không nhìn thấy tôi.

Được rồi, nghiên cứu địa hình đến đây thôi.

Ra khỏi khu văn phòng.

Tiếp tân nhìn thấy tôi, quay đầu lại nhìn khu văn phòng, kinh ngạc hỏi: “Cậu là ai?”

“Đi nhầm tầng, xin lỗi.” Tôi mỉm cười, tự tin ra khỏi sở sự vụ nhấn thang máy.

* * *

Ngày hôm sau, tôi quang minh chính đại đi vào sở sự vụ.

Tôi có vụ kiện muốn ủy thác cho luật sư Nghiêm Thành Tự. Tôi có hẹn trước. Tôi ra giá không nhỏ.

Nghiêm Thành Tự đã tiếp đãi tôi.

Chúng tôi ngồi mặt đối mặt.

Tôi tóm tắt tình huống của tôi.

Một đối tượng nọ mà tôi lấy việc giúp người làm niềm vui đột ngột chết rồi, tài sản để lại vậy mà là cho tôi. Con cái của ông ta chiếm đoạt phần đáng ra là tôi được. Tình tiết vụ án là như vậy.

Tôi viết kịch bản cũng được lắm.

Tôi nói năng chính đáng.

Không phải là tôi vì tiền, mà là tôi không muốn hồn thiêng của ông cụ ở trên trời không được an nghỉ.

Tôi buồn khổ.

Móc một bao thuốc ra, rút lấy một điếu, nghĩ phải tự hút, dừng lại một cái, cố gắng nhã nhặn đưa cho Nghiêm Thành Tự: “Luật sư Nghiêm, phiền anh rồi.”

Nghiêm Thành Tự ngó chằm chằm thuốc của tôi, tôi trấn tĩnh, vẻ mặt tiếp tục ai oán.

“Cô Vu, tay của cô rất đẹp.” Quên nói, hiện giờ tôi họ Vu.

Tôi âm thầm thở phào một hơi, mặt đỏ một thoáng, cúi đầu cười: “Cảm ơn.”

Anh ta đón lấy thuốc, châm lên, rít một hơi, phả khói ra.

Tôi không thích mùi thuốc, nhưng giờ đang vui.

Tôi tiếp tục kể lể nỗi băn khoăn của tôi.

Anh ta hút từng hơi từng hơi. Lúc thì nhíu mày lúc thì an ủi tôi.

Anh ta dập tắt thuốc, bảo với tôi: “Cô Vu, không khó, không cần lo lắng.”

“Rất tốt.”

Tôi móc mảnh giấy ra, mở ra. Len lén lấy điện thoại gọi đi.

“Luật sư Nghiêm. Thuốc hút được không?”

“Thuốc là của bạn tôi đặc chế, nghe nói mùi vị rất được.”

“Ừm, không tệ.”

“Có điều là thứ tốt, giá cũng tương đối cao. Một tiếng sau, anh phải rời khỏi thế giới này.”

Mặt Nghiêm Thành Tự trắng bệch, nhưng cũng coi như bình tĩnh, hỏi tôi: “Ai sai khiến cô?”

“Nghiêm Thành Tự, năm anh ba mươi tuổi, chuyện vui nhất là gì? Năm ba mươi hai tuổi, chuyện không vui nhất là gì? Anh hãy cho ra một câu trả lời thật lòng, con người khi sắp chết…”

Anh ta thật sự suy nghĩ.

“Ba mươi tuổi, tôi vào sở sự vụ luật sư có tiếng nhất.”

“Chỉ vậy?”

“Còn nữa. Tôi với bạn gái lúc đó bắt đầu yêu đương nồng thắm. Cô ấy ngây thơ hồn nhiên, xinh đẹp đáng yêu. Hình như tôi cũng trẻ trung. Sự nghiệp, tình yêu của tôi như ý.”

“Tên là gì.”

“Lương Tiền Văn.”

“Còn lúc ba mươi hai tuổi?”

“Ba mươi hai tuổi. Tôi từ nước ngoài về. Lúc mới đầu không thích nghi được hoàn cảnh.”

“Chỉ vậy?”

“Chỉ có vậy.”

“Để anh ta đi chết.” Lương Tiền Văn cắn răng nghiến lợi trong điện thoại.

Cũng tốt. Tiết kiệm thuốc giải của tôi.

Tôi chỉ đành bất đắc dĩ nói với Nghiêm Thành Tự: “Vậy anh đi chết đi.”

Nhấn tắt điện thoại, bắt đầu kết thúc công việc.

Giọng nói của Nghiêm Thành Tự thê lương: “Tôi tưởng là lúc kiện tụng đắc tội người ta, không ngờ là cô ta.”

“Anh vẫn còn thời gian bốn mươi phút. Cần viết di chúc gì đó, tôi có thể xử lý giúp anh. Có điều, phải có phí làm thủ tục.”

Tôi luôn nhiệt tình giúp người như thế, không bình chọn tôi là nhân viên ưu tú là không có thiên lý.

Tôi quyết định ghi lại, để về bổ sung vào tài liệu nộp cho Hiệp hội Sát thủ.





Tôi ngẫm nghĩ.

Cũng tức là: Tôi giết anh ta, được một khoản tiền. Lương Tiền Văn vừa mới nói chị ta đã chuyển tiền vào tài khoản của tôi.

Sau đó tôi cứu anh ta, lại thêm một khoản tiền.

Mê người.

“Không được. Anh vẫn cứ đi chết đi.” Tôi lắc đầu.

Anh ta đã hô hấp khó khăn. “Tại sao. Cho cô tiền. Nhiều hơn Lương Tiền Văn cho.”

“Tôi là sát thủ có đạo đức nghề nghiệp.”

Anh ta trợn trắng mắt.

Mắt trắng mới trợn xong, liền tắt thở luôn.

Aiz. Hôm nay tôi quên mang thuốc giải rồi.

Nếu không lại có thêm ít tiền vào tài khoản.

Cái thằng oắt Tiểu Hắc chết tiệt đó, sản xuất thuốc giải luôn không cần mẫn, chỉ biết làm thuốc độc, không có tình thương gì hết. Hại tôi tiết kiệm thuốc giải thành quen, cứ quên mang theo.

Đợi tôi về quất cậu ta…

* * *

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.