Cao Thủ Địa Cầu Tại Tiên Giới

Chương 40: Thoát vây




- Mao ca, để ta thẩm vấn tên kia, ta có đầy đủ chiêu thức thu thập người khác, không sợ hắn không nói đâu!
Tiêu Hướng xung phong nhận việc.
Mao Hữu Tài nói:
- Bây giờ không có thời gian thẩm vấn hắn, đám hải tặc tiếp viện lần hai sẽ nhanh chóng kéo tới đây, chúng ta cần lập tức rời khỏi nơi này.
Nói xong, Mao Hữu Tài quay sang hỏi Phạm Địch Tác:
- Phạm Địch Tác tiên sinh, ngươi có biết Metro số 9 nằm ở đâu không?
- Từ đây đến đó ước chừng sáu ngàn tám trăm km, tọa độ 113,286.
Phạm Địch Tác nhíu mày:
- Nhưng mà, phi thuyền ngươi còn bay được sao?
- Ta còn bay được mà, khụ khụ… Đcm nó, bọn hải tặc chó chết đánh hư cánh cân bằng của ta rồi, có điều bay hơn sáu ngàn km thì không vấn đề gì.

Ong vò vẽ bự từ trong khói lửa mịt mù lên tiếng. Chẳng những nói chuyện không trôi chảy, nó còn liên tục ho khan, nhìn tình cảnh này cứ như lão binh bị thương đang bực tức.
- Nó…
Phạm Địch Tác cảm thấy đầu óc mờ mịt. Một quang não tiểu Phi đã làm hắn đủ kì quái, bây giờ sao lại thêm phi thuyền cũ nát này cũng có tính cách như thế chứ?
- Chuyện này để sau sẽ giải thích cho ngươi, ta đi an bài nhiệm vụ cho người máy chiến đấu, mọi ngươi đều lên phi thuyền đi! Dũng Mĩ Mĩ ngươi theo ta.
Mao Hữu Tài nói rồi đi về phía người máy Thiên Hổ.
- Mao ca muốn làm gì vậy?
Tiêu Hướng buồn bực nói.
Phác Văn Chính cũng cảm thấy mờ mịt, lắc đầu nói:
- Không biết đâu, có điều, cứ theo lời Mao ca mà làm là được.
Mao Hữu Tài đến trước mặt Thiên Hổ. Thiên Hổ lập tức nghiêm chào:
- Tướng quân!
- Chúng ta phải rời khỏi nơi này, nhưng cần có mười người máy ở lại cản địch, ngươi chọn ra những người máy hư hỏng hoặc bị thương, sau đó mang theo mười người máy tinh nhuệ đến sở chỉ huy gặp ta.
- Tuân lệnh!
Thiên Hổ lập tức chấp hành mệnh lệnh của Mao Hữu Tài. Không đến năm phút sau, nó đã mang mười người máy tinh nhuệ đến bên ngoài sở chỉ huy. Lúc này tổ viên của tổ sửa chữa chiến điện khẩn cấp cùng với Phạm Địch Tác đã lên Ong vò vẽ bự.
- Ong vò vẽ bự căn bản không tải nổi các ngươi, không có phương tiện vận chuyển, các ngươi vô pháp thoát khỏi địch nhân để đến Metro số 9, bây giờ ta đem các ngươi vào không gian phụ do ta chế tạo, lúc đó các ngươi sẽ rơi vào trạng thái giống như ngủ đông trong nháy mắt, đã hiểu chưa?
Thiên Hổ cao giọng đáp:
- Hiểu rõ, thưa tướng quân!
Mao Hữu Tài đi qua một người máy chiến đấu, đặt nhẫn chứa vật lên thân thể lạnh như băng của nó. Khởi động kí hiệu trận, người máy chiến đấu cao bốn thước, rộng hai thước, năng ba tấn rưỡi đột nhiên biến mất vào không khí.
Ban đầu nhẫn chứa vật Mao Hữu Tài luyện chế có thể tích năm trăm mét khối, khi đó tu vi linh lực Mao Hữu Tài cùng lắm là sơ cấp của Khai Quang cấp, sau này tu luyện đến Trúc Cơ cấp, nhẫn chứa vật cũng thăng cấp, mở rộng thể tích thành một ngàn mét khối. Mười người máy có thể hình lớn hơn Dũng Mĩ Mĩ một chút nhưng nhẫn chứa vật của hắn hoàn toàn chứa được.
Một đám người máy chiến đấu bao gồm cả khôi yêu Thiên Hổ lần lượt biến vào nhẫn chứa vật. Cuối cùng đến lượt Dũng Mĩ Mĩ là người máy có sức chiến đấu biến thái còn chưa hoàn thành quá trình cải tạo linh hạt.

Mao Hữu Tài đứng trước mặt Dũng Mĩ Mĩ.
- Chủ nhân, chờ một chút.
- Có chuyện gì?
- Cho phép ta làm dáng một chút sau đó mới vào đó nhé.
Mao Hữu Tài tức giận quát:
- Dẹp! Thành thật vào trong đi!
Năm phút sau, Ong vò vẽ bự bốc lên không, mang theo một dải khói đen bay về Metro số 9. Trong khi bay, tiểu Công cũng tiến hành sữa chữa khẩn cấp Ong vò vẽ bự. Nhờ có phụ tùng thay thế cũng như dụng cụ công binh chuyên nghiệp, nó không mất bao nhiêu thời gian liền có thể sửa chữa xong.
Trong lúc đó công tác thẩm vấn Danneil cũng được triển khai.
- Đù móa, ngươi còn cứng miệng nữa hả?
Vừa thở phì phò, mồ hôi đầm đìa Tiêu Hướng đá mạnh một cước vào bụng Danneil:
- Nói mau, ai đứng sau sai khiến ngươi!
- Ngươi nên chừa chút hơi tàn đó đi, ta đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, phương thức thẩm vấn của ngươi đi đối phó con nít thì được, còn với ta, ngươi còn non tay lắm, đổi người khác đê.
Danneil vẫn còn kiêu ngạo nói, hiển nhiên, đã lọt vào tay Phạm Địch Tác thì hắn không ôm hi vọng sống sót gì nữa rồi.
Những tổ viên trong tổ công binh gồm cả Mao Hữu Tài đều có chút đau đầu, bọn họ không có chút kinh nghiệm thẩm vấn tù binh, mà Danneil lại từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp thành chiến đấu sư, cho nên Tiêu Hướng đã không hỏi được gì, đương nhiên bọn họ cũng không làm được.
- Vẫn là ta ra tay vậy.
Vốn nhắm mắt dưỡng thần Phạm Địch Tác chợt mở mắt. Đôi mắt màu bạc nhất thời làm người ta có cảm giác giống như đao phong, sắc bén đến cực điểm.
Đầu vai Danneil hơi rung động. Tuy rằng hắn đã chuẩn bị chịu chết nhưng trước mặt kẻ cường đại như Phạm Địch Tác, hắn vẫn không tránh khỏi sợ hãi.
Phạm Địch Tác ngồi xổm bên cạnh Danneil, thản nhiên nói:
- Nói cho ta biết, ngươi đã từng trải qua những huấn luyện chuyên nghiệp gì?

- Dao chém, bàn ủi nóng, điện giật, chất độc… Rất nhiều thứ ngươi không tưởng tượng được đâu!
Không hổ danh là chiến đấu sư cấp sáu, Danneil rất nhanh quét sạch nỗi sợ hãi trong lòng, biểu hiện tỏ ra rất cứng rắn.
Phạm Địch Tác bình thản nói:
- Cái đó chỉ là dành để huấn luyện trẻ em gì đó thôi, để ta cho ngươi nếm thử thủ đoạn thẩm vấn chuyên nghiệp của ta, ta cam đoan ngươi sẽ cảm thấy kích thích rất mới mẻ.
- Ngươi tưởng ta sợ à? Ha ha, lão tử không sợ đâu, có thủ đoạn gì cứ xài hết đi!
Danneil gào lên.
Phạm Địch Tác đấm một quyền vào bụng Danneil làm hắn hét thảm một tiếng rồi há miệng phun ra một ngụm máu. Nhưng đây chỉ là thống khổ ban đầu, nắm đấm của Phạm Địch Tác không rời khỏi bụng Danneil mà làm động tác như mũi khoan. Dựa vào Nhị Lực Lượng cường hãn, nắm đấm của Phạm Địch Tác không khác gì mũi khoan thép đang phá bụng Danneil chui vào.
- Ô… A….
- Nói ra ngươi sẽ không phải chịu loại thống khổ kiếu này.
- Chết mụ ngươi đi! Có giỏi thì hãy giết ta!
- Muốn chết!
Phạm Địch Tác tăng thêm lực, Danneil chịu không nổi nhất thời ngất đi. Lúc này bụng hắn đã thành một mảng huyết nhục mơ hồ, trong không khí tràn ngập một mùi máu tươi tanh tưởi. Đan Lệ và Đồng Tiểu Như không chịu nổi đều quay sang một bên.
- Phạm Địch Tác tiên sinh, không nên giết hắn, để tôi thử xem sao.
Mao Hữu Tài nói.
- Ngươi á?
Phạm Địch Tác không nói tiếp, nhưng ngữ khí hắn lên một điều, ta đường đường là một Cổ Tu giả Khinh Luyện cấp còn làm không được, ngươi là một học viên công binh nho nhỏ lại có thể làm được sao?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.