Cao Thủ Địa Cầu Tại Tiên Giới

Chương 45: Trốn thoát




- Các ngươi đi đi, tiểu Mao, đem Nhị lực lượng giao lại cho tông chủ Andrean.
Pham Địch Tác lên thuyền cuối cùng liền đặt cái hộp đen lên sàn rồi nhảy khỏi cabin.
Mao Hữu Tài vội la lên:
- Phạm Địch Tác tiên sinh, ngươi làm gì thế? Chúng ta phải cùng nhau rời đi!
Khóe miệng Phạm Địch Tác lộ một nụ cười khổ:
- Bọn chúng không biết chúng ta đã có được Nhị lực lượng đâu, mục tiêu chủ yếu của bọn chúng vẫn là ta, hiểu được ý ta chưa?
Phạm Địch Tác muốn hi sinh thân mình để đổi lấy thời gian quý báu cho Mao Hữu Tài chạy trốn. Mao Hữu Tài hiểu, mọi người cũng hiểu, nhưng vì nguyên nhân đó làm cho tâm tình họ thêm nặng nề hơn.
- Đồ ngu! Chẳng lẽ các ngươi đều muốn ở lại chịu chết hết sao?
- Ngươi bảo trọng!
Khóe mắt Mao Hữu Tài đã rưng rưng nước mắt:
- Ong vò vẽ bự, cất cánh!

Mười người máy chiến đấu cùng Dũng Mĩ Mĩ vốn theo kế hoạch sẽ ở lại hiệp đồng tác chiến nhưng bây giờ Mao Hữu Tài không có thời gian làm như thế, Phạm Địch Tác đang dùng tính mạng đổi lấy từng giây chạy trốn quý giá, nếu vẫn y kế hoạch, trước mặt hạm đội hải tặc khổng lồ này chẳng những không làm nên trò trống gì mà ngược lại còn lãng phí thời gian.
Một loạt tên lửa đạn đạo vũ trụ thứ hai bắn tới, theo sau là trên trăm phi thuyền chiến đấu cỡ nhỏ và người máy chiến đấu di chuyển theo đội hình cánh quạt lao đến.
Ong vò vẽ bự lập tức cất cánh khẩn cấp.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này, phía trên Ong vò vẽ bự bất ngờ xuất hiện một mảng mây đen. Một cái đuôi lửa đột ngột xuất hiện ngang trời!
Nhìn qua cửa sổ của Ong vò vẽ bự, tổ sửa chữa chiến địa sáu người đều há hốc miệng lưỡi, cả bọn như hóa thành sáu pho tượng.
Đó không phải là mây đen mà là một đàn phi thuyền chiến đấu. Cái đuôi đỏ lửa kia cũng chẳng phải cái gì lạ lẫm mà là tên lửa đạn đạo, một quả tên lửa đạn đạo vũ trụ so với Ong vò vẽ bự còn to hơn gấp đôi.
- Ối mẹ ơi, lần này chết chắc rồi...
Giọng nói dâm phụ tiểu Phi đã không còn chút mùi vị dâm đãng mà thay vào đó nghe như oán phụ bị người đàn ông ruồng bỏ.
- Đó là...
Tầm mắt Mao Hữu Tài đột nhiên dừng lại trên sáu tàu bảo vệ cỡ lớn đang vây quanh một tàu vũ trụ mẫu hạm. Bên hông tàu có một kí tự "Đồng" rất bắt mắt.
Đang tựa người vào Mao Hữu Tài, Đồng Tiểu Như chợt kêu lên:
- Đó là... tàu vũ trụ mẫu hạm của nhà ta, còn bên cạnh là tàu bảo vệ của công ti Bảo vệ tàu Kim Thủy nổi tiếng tiên quốc trong nghề lính đánh thuê! Lính đánh thuê của công ti Kim Thủy cũng tương tự như quân đội tiên quốc, đều rất tinh nhuệ, kinh nghiệm chiến đấu cũng phong phú! Chúng ta... chúng ta được cứu rồi!
Đồng Tiểu Như bỗng ôm chầm lấy Mao Hữu Tài, nhảy nhót như điên.
Tuy nói là được cứu, nhưng mà... có cần thái quá thế không? Trên mặt Đan Lệ xuất hiện nụ cười rất không hài lòng.
Mà Mao Hữu Tài cũng cực kì xấu hổ, không biết nên làm thế nào cho phải.
Có điều, giờ này lúc này, tâm tình mọi người đều trở nên an tĩnh rất nhiều. Thực lực Đồng gia không phải nhỏ, lại kết hợp với công ti lính đánh thuế Kim Thủy nổi tiếng Tiên quốc kia đánh một trận khốc liệt với băng hải tặc Hắc Kì cũng không thành vấn đề gì cả, dựa vào tình hình binh lực hiện tại phe Đồng gia rõ ràng chiếm được thượng phong.
Chuyện này rùm beng lên thế này, lộn xộn đến nhường này nói chung đều vì một người, chính là Đồng Tiểu Như. Hành động này có lẽ là sai lầm lớn nhất của Jonas và lão cha già thượng nghị sĩ của hắn, bọn chúng căn bản không nên lôi Đồng Tiểu Như vào, vì sau lưng nàng là trung tâm sản xuất vũ khí lớn nhất tiên quốc, vừa là gia tộc tài chính cực giàu!
Ầm! Hai quả tên lủa đạn đạo vũ trụ đâm sầm vào nhau. Ánh lửa và khói đen bao phủ toàn bộ bầu trời. Khí nóng ập tới cũng làm Ong vò vẽ rung động kịch liệt. Ngay khi hai quả tên lửa phát nổ, bầy đàn chiến hạm hai bên cũng lập tức tiến hành công kích tầm xa. Trong khoảng thời gian ngắn, tên lửa mang theo cái đuôi lửa dài ngoằng, sóng công kích năng lượng lấp lánh cùng với tia laser ầm ầm bắn tới đối phương, tiếng nổ mạnh liên miên vang lên không dứt bên tai, khung cảnh trở thành một khối hỗn loạn đồ sộ.
Cùng lúc đó, một đội người máy chiến đấu Trường Cung bay về phía Ong vò vẽ. Từ kí hiệu Đồng gia phía trước người máy không khó để xác định đây là tiểu đội đến đón Đồng Tiểu Như.
- Ong vò vẽ bự, đem mọi người đến nơi an toàn rồi quay lại đón ta.
Vừa nói xong, Mao Hữu Tài đột nhiên từ cabin nhảy xuống. Trong tay cầm theo hộp đen Phạm Địch Tác để lại.
- Hữu Tài ca, anh làm gì thế?

Đồng Tiểu Như và Đan Lệ gần như cùng lao tới cửa phi thuyền, nhưng lúc này Ong vò vẽ bự đã bay cách mặt đất hơn hai mươi thước, hai nàng dù có lòng theo Mao Hữu Tài nhưng thật sự không đủ dũng khí nhảy xuống như hắn.
Nhưng tiểu Phi thì thật sự bay khỏi Ong vò vẽ bự, vừa diễu võ dương oai vừa nói:
- Hai cô thì biết cái gì? Chủ nhân ta là loại người làm chuyện đại sự, ngài đương nhiên phải đi làm chuyện kinh thiên động địa rồi, các cô về trang điểm xinh đẹp chờ ngài ca khúc khải hoàn đi!
Dừng lại một chút, nó tiếp tục cao giọng quát:
- Ong vò vẽ bự, lập tức chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân, nếu không… hừ hừ!
- Ai cần ngươi lo chứ, cái thứ quang não shjt chó!
Ong vò vẽ mắng một câu nhưng vẫn tiếp tục bay lên, thẳng hướng tiến về phía đội người máy chiến đấu của Đồng gia.
Tâm tình Đan Lệ và Đồng Tiểu Như vất vả lắm mới tốt lên nay đột nhiên trở nên cực kì xấu.
- Nhưng mà, tại sao anh ấy không mang mình theo? Vì mình làm vướng bận tay chân sao?
Trong lòng Đan Lệ chua xót nghĩ. Đến lúc này nàng mới phát hiện, thì ra khi Mao Hữu Tài rời xa nàng, nàng cảm thấy khó chịu như thế nào, cảm giác như trong lòng vừa mất đi một cái gì đó rất quan trọng, cảm giác trống rỗng.
Đồng Tiểu Như tuy không nói lời nào nhưng cái miệng nhỏ nhắn đã trề ra.
Rầm! Hai chân Mao Hữu Tài nặng nề chạm xuống đất, mặt đất cứng rắn truyền lại lực phản chấn nhất thời làm hai chân hắn vô cùng đau đớn. Đây là lần đầu tiên hắn nhảy xuống từ độ cao này, có chút mạo hiểm nhưng vẫn nằm trong suy đoán của hắn, dưới trạng thái Linh Thể Tố Tạo từ độ cao như thế có nhảy xuống nhiều lắm chỉ làm hắn đau đớn khó chịu nhưng sẽ không khiến hắn bị thương.
Không hề dừng lại, ngay sau đó Mao Hữu Tài lập tức chạy vội về hướng Phạm Địch Tác. Mặc dù có hạm đội liên hợp của Đồng gia và công ti lính đánh thuê Kim Thủy nhưng tình hình đối với Phạm Địch Tác vẫn không chút lạc quan, thời gian vẫn vô cùng quý giá!
- Chủ nhân, đợi ta với!
Tiểu Phi từ trên không hạ thấp độ cao bay tới.
Mao Hữu Tài tức giận nói:
- Ngươi chạy tới đây làm gì?
- Ta đương nhiên tới bảo vệ chủ nhân rồi, chúng ta nhanh chạy thôi.
Tiểu Phi bay trước dẫn đường.
Bảo vệ ta á? Mao Hữu Tài không thể không thở dài, lập tức đẩy nhanh tốc độ.
Phạm Địch Tác vẫn chưa bỏ trốn, lúc ấy hắn không ngờ được sẽ có hạm đội Đồng gia đột nhiên tham chiến, cho nên mới muốn dùng mạng mình đổi lấy thời gian chạy trốn quý báu cho nhóm Mao Hữu Tài, bây giờ nguy hiểm cơ bản đã qua đi thì hắn lại hối hận đã đem Nhị lực lượng để trên Ong vò vẽ bự, dù sao dựa vào giá trị của nó mà nói, khó có thể đảm bảo không khiến người khác có ý đồ, mà Mao Hữu Tài có năng lực bảo vệ nó sao?

Ngay khi Phạm Địch Tác đang rầu rĩ, Mao Hữu Tài xuất hiện trong tầm mắt hắn, trên tay còn cầm một hộp đen còn quý hơn tính mạng hắn. Đột nhiên trong lòng Phạm Địch Tác trở nên cực kì hưng phấn, tại sao tên này còn quay lại?
- Tiểu Mao, sao ngươi…
- Ta nghĩ kĩ rồi, nếu ta mang theo Nhị lực lượng, ta dám chắc ta không có năng lực bảo vệ nó, càng không có năng lực giao nó cho tông chủ Andrean, nó là thánh khí của Cổ Tu phái, vẫn nên do ngươi mang theo nó thì hơn.
Trên mặt Mao Hữu Tài lộ ra nụ cười chân thành.
- Nhưng chúng ta vẫn chưa thể rời khỏi đây.
Tâm trạng Phạm Địch Tác vẫn nặng nề như cũ.
Mao Hữu Tài cười nói:
- Không cần lo lắng, Ong vò vẽ bự sẽ nhanh chóng quay lại thôi, đến lúc đó chúng ta có thể rời khỏi tinh cầu 74 này.
Hạm đội liên hợp Đồng gia vẫn đang cùng băng hải tặc Hắc Kì đánh nhau túi bụi, bọn chúng có muốn tìm Phạm Địch Tác gây phiền phức cũng không còn chút sức, cho nên lúc này chính là thời cơ tốt nhất để rời khỏi tinh cầu 74.
- Tiểu Mao, ngươi có biết ta chưa từng nói cảm ơn ai, nhưng bây giờ ta muốn nói một câu chân thành cảm ơn ngươi.
Phạm Địch Tác đột nhiên hướng về Mao Hữu Tài vái một cái thật sâu mà vẻ mặt hắn cũng cực kì chân thành đến cùng cực.
Mao Hữu Tài có chút xấu hổ:
- Phạm tiên sinh, không cần đâu…!
Phạm Địch Tác ngẩn đầu, nghiêm túc nói:
- Còn gọi là tiên sinh này nọ sao? Kêu bằng đại ca đi!
- Vâng, đại ca.
Mao Hữu Tài cười ha hả, hắn đã thấy được một mặt khác của Phạm Địch Tác, một con người cực kì nhân văn, điều này làm hắn cảm thấy rất thân thiết.
Chừng hai mươi phút sau, Ong vò vẽ bự bay đến trước mặt Mao Hữu Tài và Phạm Địch Tác, sau đó cất cánh, trong nháy mắt biến mất trong biển lửa ngập trời…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.