Khi Chu Doãn Thịnh bị gọi đến Đông cung, Thái tử đang đứng trước một chiếc gương lớn, dùng ánh mắt tối tăm khó lường đánh giá cơ thể mình.
Hắn cởi cẩm bào và áo trong, chỉ mặc một chiếc tiết khố. Cơ bắp trên lưng và trước ngực vô cùng cường tráng, đường nét tuyệt đẹp; hai đường V cut kéo dài vào trong quần, làm nổi bật hàng cơ bụng săn chắc chỉnh tề, làn da màu đồng như sáng lên dưới ánh mặt trời. Đây là một cơ thể tràn ngập sức bật và cám dỗ, chỉ cần nhìn một cái là đã có thể khiến cho người ta mê muội.
Hai cung nữ bưng trang phục Thái tử đã xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng từ lúc nào, lại không nhịn được vụng trộm ném ánh mắt nóng rực về phía hắn.
Chu Doãn Thịnh ngẩn người, sau đó lập tức khom mình hành lễ, không dám nhìn nhiều. Hắn thích đàn ông cường tráng tuấn mỹ, Thái tử vừa đúng là kiểu hình mà hắn yêu thích nhất kia.
“Ngươi đến rồi.” – Thái tử đuổi người hầu trong điện ra ngoài, vừa vuốt ve cơ bụng mình, vừa chậm rãi nói – “Ngươi thấy cơ thể này có được coi là hoàn mỹ không có khuyết điểm không?”
Chu Doãn Thịnh nhanh chóng nhìn một cái, gật đầu đáp có.
Thái tử cười lạnh – “Chỉ tiếc bên ngoài hoàn mỹ, bên trong đã bị ăn mòn gần hết.” – Nói đến đây, những cảm xúc tiêu cực như thô bạo, hận thù, tuyệt vọng, điên cuồng được ẩn giấu trong con mắt hắn đều phun ra, được đè nén tầng tầng lớp lớp trong không khí, khiến cho người ta không thể thở nổi.
Chu Doãn Thịnh nhắm chặt mắt, dịu giọng nói – “Nếu như điện hạ có thể bỏ Hàn Thực Tán điều dưỡng cẩn thận vài năm, sức khoẻ vẫn có thể khôi phục lại được.”
“Chỉ là có thể?” – Thái tử mặc áo ngoài, từ từ đi đến chỗ hắn, khoảng chênh lệch gần mười cm và khí thế mạnh mẽ bẩm sinh khiến Chu Doãn Thịnh hơi cảm thấy khó chịu.
“Nếu như không cai thì chẳng khác nào uống rượu độc giải khát, đến tròn năm năm điện hạ chắc chắn sẽ mất mạng.” – Chu Doãn Thịnh không thể không lùi về phía sau hai bước, tránh khỏi phạm vi phóng xạ nội tiết tố của hắn.
Thái tử yên lặng một lúc lâu, rốt cuộc khoát tay nói – “Vậy thì cai đi.”
Chu Doãn Thịnh khom người thở dài, nói – “Vậy thì, xin điện hạ hãy ban một thủ dụ (*). Trong thời gian cai thuốc, dù vi thần bất kính thế nào với ngài, ngài đều sẽ không trách tội vi thần.”
(*) chỉ thị viết tay
Thái tử không đáp, chỉ dùng ánh mắt thâm trầm khó dò nhìn hắn.
Chu Doãn Thịnh lại nói – “Nếu như điện hạ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vi thần sẽ theo ngài xuống Hoàng Tuyền.” – Dứt lời, hắn ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt trong veo như nước nhìn về phía Thái tử.
Dường như Thái tử bị lời nói của hắn làm cho cảm động, khuôn mặt trải đầy sương lạnh hơi hiện lên sắc thái ấm áp, lập tức gật đầu nói – “Lấy giấy bút mực nghiên đi.”
—————————-
Thoáng cái đã qua nửa năm. Hôm nay, Chu Doãn Thịnh cởi dây trói trói chặt tứ chi của Thái tử ra, phun ra một hơi dài.
“Điện hạ cảm thấy như thế nào?” – Hắn cẩn thận bôi thuốc mỡ lên cổ tay sưng đỏ xước xát của người nọ.
Thái tử đặt tay lên đầu gối, nhìn chằm chằm động tác dịu dàng của người nọ mà không trả lời. Cảm thấy như thế nào? Từ khoẻ mạnh quay trở về yếu ớt, cảm giác đương nhiên là rất khó chịu, càng chưa kể đến trong nửa năm nay hắn đã phải trải qua đau đớn xé xương xé thịt như thế nào. Nhưng so với cơ thể nặng nề, đầu óc của hắn lại tỉnh táo hơn bao giờ hết, nhìn lại quá khứ một cách rõ ràng, giống như vừa tỉnh mộng, quay trở về với trần gian.
“Bổn điện hạ còn có thể sống được mấy năm nữa?” – Hắn biết cho dù bỏ hẳn thuốc, e rằng cũng đã ảnh hưởng đến tuổi thọ.
“Vi thần không biết. Nhưng chỉ cần điều dưỡng ổn thoả, ắt hẳn là sẽ không sao.”
“Điều dưỡng ổn thoả? Ở vị trí này của bổn điện hạ, làm sao có thể yên tâm điều dưỡng?” – Thái tử thấp giọng cười, trong mắt tràn đầy sự trào phúng.
Chu Doãn Thịnh không nói gì, khom người chắp tay rồi lập tức định đi. Thái tử tâm trí bình thường trở lại khó ứng phó hơn nhiều so với Thái tử điên cuồng. Ngày xưa, tuy rằng hắn nắng mưa thất thường, nhưng ít nhất còn có thể nhìn thấy một hai cảm xúc. Còn giờ đây hắn thâm trầm như biển, dù trong lòng giận dữ không thoải mái đến đâu, cũng không để lộ ra ngoài mảy may.
Giống như một thanh bao kiếm tuyệt thế, ẩn giấu sắc bén nhưng lại có thể giết người trong chớp mắt. Trong nửa năm này, hắn cáo ốm ở lại Đông cung. Chẳng những dùng khổ nhục kế cướp lại sự yêu thương của Thiên Thần đế, còn bày kế khiến cho Nhị, Tam, Tứ hoàng tử liên tiếp mắc sai lầm, danh vọng trong triều giảm mạnh. Những hoàng tử còn lại phải chịu ảnh hưởng, cũng an phận hơn nhiều.
Dường như hắn đã thay đổi trở lại thành vị Thái tử sáng suốt uy phong trong dĩ vãng. Nhưng chỉ có Chu Doãn Thịnh biết, lòng hắn đã thay đổi, tất cả nhân từ đều đã hoá thành cát bụi tiêu tán trong gió, chỉ còn lại thù hận tràn đầy.
Thái tử thấy người nọ càng ngày càng xa lạ với mình, vẻ mặt hơi tối lại, cũng không bảo hắn đứng dậy, chậm rãi nói – “Hai cha con ngươi lựa chọn cống hiến cho bổn điện hạ, nhưng không ngờ bổn điện hạ lại là người sắp chết, e rằng không thể che chở cho nhà họ Thẩm được trăm năm vinh quang.”
“Điện hạ là Thái tử Đại Chu, cống hiến cho điện hạ là điều nên làm.” – Chu Doãn Thịnh cúi đầu chắp tay. Hiện giờ ngay cả hắn cũng không thể đoán ra tâm tư của Thái tử, đành phải nói ít sai ít, tránh cho chưa hoàn thành được nhiệm vụ đã bị Thái tử giết chết. Tuy linh hồn của hắn bất diệt, nhưng cái vỏ Thẩm Ý Bân này thì sẽ chết.
Thái tử không biết mình rốt cuộc muốn nhận được đáp án gì từ miệng đối phương. Muốn người kia bày tỏ lòng trung thành? Hay là giơ tay lên trời thề cậu ấy không giúp mình vì lợi ích riêng, mà hoàn toàn là từ nội tâm? Dù mình là ai, ở vị trí nào, cậu ấy vẫn đều sẽ ở bên mình đến chết cũng không rời?
Dựa vào cái gì chứ? Hơn nữa vì sao hắn nhất định phải được người nọ đối xử chân thành?
Thái tử nghĩ mãi mà vẫn không hiểu rõ, bình tĩnh nhìn hắn một lúc lâu, sau đó mới khoát tay cho hắn ra ngoài.
“Sau này ngươi có thể gọi bổn điện hạ là Tư Niên.”
Chu Doãn Thịnh vừa đi đến cửa thì nghe thấy một tiếng nói trầm khàn vang lên sau lưng. Tư Niên? Hai chữ này khiến hắn chấn động, lập tức xoay người lại nhìn.
“Viêm viêm cảnh lịch, ức vạn tư niên (*). Đây là tên tự của bổn điện hạ. Ngươi có tên tự không?” – Thái tử hất hất cằm.
(*) Huy hoàng rực rỡ suốt hàng triệu triệu năm.
“Doãn Thịnh, tên tự của vi thần là Doãn Thịnh.” – Hắn nhìn chằm chằm người đàn ông mang khuôn mặt tái nhợt tiều tuỵ nọ.
“Doãn Thịnh, hình như đã từng nghe ở đâu đó.” – Thái tử ngẩn ra.
Chu Doãn Thịnh gần như muốn chạy đến kéo vạt áo hắn, truy hỏi hắn đã từng nghe khi nào. Cuối cùng kịp thời phanh lại, người nọ chỉ là một dãy số liệu, chết có nghĩa là biến mất vĩnh viễn, làm sao hắn có thể cùng đến đây được? Huống chi Tư Niên làm sao biết được cái tên Doãn Thịnh này?
Hắn đè nén rung động trong nội tâm xuống, thận trọng nói – “Điện hạ không cần lo lắng, sức khoẻ ngài nhất định sẽ tốt lên, vi thần nhất định sẽ nghĩ được biện pháp.” – Tuy rằng thế giới này không có linh đan diệu dược, nhưng nữ chính thì có một dòng suối linh có thể giúp người ta tẩy tuỷ phạt kinh thoát thai hoán cốt, sớm muộn gì hắn cũng sẽ nghĩ cách giành lấy cho Thái tử.
Ánh mắt của thiếu niên trong veo đến thế, giọng điệu kiên định đến thế. Dường như những câu này chính là tín ngưỡng của cậu ấy, cậu ấy sẽ tận tâm với nó suốt cả cuộc đời. Thái tử đột nhiên cảm thấy, dù cậu giúp mình chỉ vì lợi ích cá nhân thì sao, chỉ cần cậu ấy đứng đây là đã đủ rồi.
“Lời nói của ngươi, bổn điện hạ sẽ nhớ kỹ. Ngày nào còn bổn điện hạ, ngày đó còn có Thẩm gia.”
Điều Chu Doãn Thịnh muốn chính là gia tộc họ Thẩm đứng vững không đổ. Hắn nở một nụ cười cảm kích với Thái tử, cúi người lui ra ngoài.
————————————
Ba năm sau.
Thái tử nằm triền miên trên giường bệnh, ngày hôm nay rốt cuộc khoẻ hẳn, nhưng thân hình gầy yếu đi rất nhiều. Làn da trở nên tái nhợt như tờ giấy, chỉ còn lại đôi mắt sâu không thấy đáy, đôi môi mỏng manh đỏ như máu. Đứng một chỗ không nói lời nào là đã có thể khiến người ta cảm thấy áp lực mà không rõ lý do.
Hắn không còn nắng mưa thất thường như trước đây nữa, một số việc mà Thiên Thần đế giao cho hắn, hắn đều giải quyết tốt từ đầu đến cuối. Dù có người cố ý theo dõi cũng không bắt được cái thóp nào. Thiên Thần đế kiểm nghiệm mấy tháng, rốt cuộc hoàn toàn yên lòng.
Những ngày gần đây, mưa to ở khu vực Lưỡng Giang hình thành ngập lụt, bao phủ lên vô số thành quách lớn nhỏ, khiến dân chúng không có chỗ sống, ăn bữa hôm lo bữa mai. Triều thần liên tục dâng tấu về chuyện này, thỉnh cầu Thiên Thần đế định đoạt. Thiên Thần đế suy nghĩ một chút rồi khâm điển Thái tử và Thất hoàng tử cùng nhau xử lý việc Lưỡng Giang này.
Bởi vì Thái tử liên tiếp thi hành nhiều thủ đoạn độc ác, những vị hoàng tử khác đều bị hắn hại cho không thể phản kháng, chỉ có mỗi Thất hoàng tử lễ nghĩa khiêm tốn tránh thoát khỏi nguy hiểm. Nếu như có thể làm tốt công việc lần này, y có thể chiếm nổi bật một lần trước mặt Thiên Thần đế.
Thất hoàng tử trong lòng vui vẻ cực kỳ, ngoài mặt thuận theo Thái tử, nhưng sau khi trở về thì bắt đầu bàn bạc với người bên cạnh xem nên trổ tài năng như thế nào.
Chu Doãn Thịnh đã được thăng chức làm Công bộ Thị lang vào năm nay cũng trong danh sách đi cùng.
Khi mấy người phong trần mệt mỏi đến lưỡng Giang, lũ lụt vẫn đang tàn sát bừa bãi. Tuần phủ Lưỡng Giang – Du Bảo Điền tự mình đến khu bị nạn trấn an dân chúng, thị sát tình hình tai nạn, nghe nói Thái tử giá lâm, vội vàng trở về phủ mở tiệc rượu khoản đãi.
Nói là tiếc rượu thì hơi quá, cũng chỉ là một chiếc bàn tròn cũ nát, vài cái bát đĩa sứt, bánh bao chay và mấy món chua. Nếu như không có nước trà để uống, thật sự là không ăn nổi.
Thái tử vừa thấy bàn tiệc này, vẻ mặt lập tức tối sầm lại, còn Thất hoàng tử thì vẫn bình thản chịu đựng gian khổ.
Du Bảo Điền vờ như không biết, cung kính gắp một cái bánh bao chay và mấy cọng cải muối cho Thái tử, nói – “Bởi vì lũ lụt tàn sát bừa bãi, trong Khôn thành đã hết sạch lương thực, thực sự là không tìm được rượu tốt chiêu đãi điện hạ, mong điện hạ chớ quở trách.”
Bởi vì cai Hàn Thực Tán, Thái tử đã lâu lắm rồi chưa từng say rượu. Nhưng trong mắt người trong thiên hạ, hắn vẫn là Thái tử hoang dâm không rượu không vui trước đây. Du Bảo Điền tính tình ngay thẳng, ghét a dua nịnh nọt, trong lòng căm ghét hành vi phóng túng vô độ của Thái tử, cho nên đã mấy lần dâng tấu xin phế Thái tử, có thể xem như là cái đinh trong mắt Thái tử.
Hai người này ngứa mắt nhau, vừa đến đã âm thầm đối địch.
Mặt Thái tử không có biểu cảm gì, nhưng trong mắt lại toát ra sự tức giận.
Thất hoàng tử không nói lời nào, chỉ chờ Thái tử gây chuyện. Du Bảo Điền là đại thần có sức ảnh hưởng nhất của Đại Chu, hơn nữa còn là tâm phúc của Thiên Thần đế. Chuyện cứu nạn lần này rất lớn, nếu như Thái tử vừa đến đã trừng phạt trợ thủ đắc lực nhất, công việc lần này chắc chắn sẽ hỏng. Nếu thế, cơ hội cho hắn giành sự nổi bật cũng đến.
Thái tử thả đũa xuống bàn cạch một tiếng, đang chuẩn bị nói chuyện thì bàn tay trái đặt dưới bàn bị một bàn tay ấm áp mềm mại khác nắm lấy. Hắn hơi hoảng hốt một chút, trên mặt lại không lộ chút nào, chỉ nhanh chóng liếc nhìn Chu Doãn Thịnh bên cạnh mình một cái.
Ba năm qua đi, thiếu niên vừa tròn hai mươi tuổi, đường nét gương mặt rõ ràng hơn một chút, đẹp không sao tả xiết. Đôi mắt như nước gợn sóng lấp lánh lặng yên đưa cho hắn một ánh nhìn trấn an, khiến trái tim hắn run lên, đồng thời cũng cảm thấy nhột nhạt khó nhịn.
Nắm lại bàn tay kia nhẹ nhàng kéo kéo, Thái tử chậm rãi nói – “Du đại nhân không ở kinh thành, hiển nhiên không biết bổn điện hạ đã kiêng rượu được mấy năm rồi. Mà nay dân chúng gặp nạn, bổn điện hạ cảm thấy đồng cảm, dù chưa cai rượu cũng sẽ thấy nghẹn ở yết hầu, ăn không biết vị. Hiện giờ bổn Thái tử còn được ăn mấy chiếc bánh bao chay nguội lạnh, không biết liệu dân chúng có phải đã đến hoàn cảnh đổi con để ăn rồi không. Bàn tiệc này cứ dọn đi, đưa bổn điện hạ đến các châu các huyện phân phát lương thực trước đã rồi nói sau. Cứu người như cứu hoả, chậm trễ một lát cũng không được.”
Du Bảo Điền sững sờ, hoàn toàn không dám tin tưởng những lời này được phát ra từ miệng của Thái tử xa hoa lãng phí thành thói. Thất hoàng tử cũng ngây người nhìn chằm chằm huynh trưởng.
Trong khi hai người còn đang ngẩn ngơ, Thái tử nhặt hai cái bánh bao lên, một cái đưa cho Chu Doãn Thịnh, một cái tự mình cầm vừa đi vừa ăn, dáng vẻ vội vàng.