Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1012



Chương 1012

Thế nhưng anh ta không ngờ rằng, ngón tay của anh ta dường như lại nắm phải một khối sắt, hoàn toàn không thể bóp nổi.

Lúc này, tên vệ sĩ mới biết mình gặp phải cao thủ, vội vàng bóp mạnh hơn nhưng dù anh ta đã dùng hết sức bình sinh cũng vẫn không thể bóp nổi xương bả vai của đối phương mảy may.

Anh ta định lùi lại để đổi ngón đòn khác nhưng đột nhiên bàn tay của anh ta lại bị hút chặt vào vai của đối phương, không rút về được.

Đây là công phu gì vậy?

Trong lúc anh ta còn đang thắc mắc thì một lực lớn truyền qua bàn tay anh ta, chạy dọc theo cánh tay tới bả vai.

Anh ta nghe thấy một tiếng “rắc” vang lên, sau đó là cảm giác đau như khoan thẳng vào tim.

Với mức độ hiểu rõ về cơ thể sau nhiều năm tập võ của bản thân, anh ta cực kỳ chắc chắn xương bả vai của mình đã bị đập nát.

Tên vệ sĩ hoảng sợ nhìn Lý Dục Thần, thậm chí quên cả kêu đau. Lúc này, anh ta chỉ cảm thấy tuyệt vọng và sợ hãi. Anh ta chưa từng thấy cao thủ nào giỏi như vậy.

Lý Dục Thần rung khẽ một cái, hất tay của tên vệ sĩ ra rồi nói: “Vừa rồi nếu anh bóp mạnh thêm ba phần nữa thì giờ anh đã chết rồi”.

Lý Dục Thần nói đầy nhẹ nhàng như thể đây chỉ là chuyện rất đỗi bình thường.

Tên vệ sĩ nghe xong ứa mồ hôi lạnh.

“Một người chủ như vậy không đáng để đi theo. Hôm nay anh bị gãy một tay cũng coi như là đã có cách để ăn nói thỏa đáng rồi. Đi đi, sau này khi chọn chủ, mắt phải sáng lên một chút”.

Nói xong, Lý Dục Thần xoay người đi dọc theo bờ đê ven hồ.

Tên vệ sĩ nhìn theo bóng lưng của anh, rõ ràng anh đi rất chậm rãi, chẳng khác gì đang tản bộ nhưng chỉ chớp mắt, anh đã đi tới cuối con đê.

Bấy giờ tên vệ sĩ mới biết mình đã gặp phải cao nhân.

Anh ta chắp tay lạy bóng người đã biến mất ở đằng xa, lúc này anh ta mới nhận ra một bên cánh tay của mình không còn nhấc lên nổi nữa. Thế nhưng, anh ta vẫn gắng gượng chắp tay bằng được, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, hai hàm răng run lập cập nói: “Cảm ơn anh!”

Sau đó anh ta bỏ đi, đầu không ngoảnh lại.

Cô gái nhấc chiếc váy kim cương dài xuống thuyền, bước lên thảm đỏ.

Lúc này, phong thái đoan trang, nhã nhặn của cô ta kết hợp với chiếc váy dài lấp lánh kim cương trông chẳng khác gì một ngôi sao quốc tế, khác hẳn với người ban nãy vừa chạy vội vàng trên bờ đê ven hồ, cứ ngỡ như đã biến thành một người khác.

Cô ta chậm rãi bước đi trên thảm đỏ, vừa đi vừa mỉm cười với những người xung quanh, lúc sắp tới chính giữa sân khấu, cô ta còn cố ý dừng lại một lát, như thể thảm đỏ và sân khấu này được chuẩn bị cho cô ta vậy.

Mọi người nhỏ giọng xì xào bàn tán.

“Đây là ai?”

“Mọi người không biết à? Đây là con gái của chủ tịch tập đoàn Vinh Thành!”

“Nhân vật chính của hôm nay không phải là cô ta đấy chứ?”

“Rất có thể. Mặc dù ông chủ Lưu của tập đoàn Vinh Thành không phải gia đình có chức có quyền nhiều đời nhưng bàn về độ giàu có thì chẳng mấy ai ở Nam Giang dám nói mình giàu hơn ông ta cả”.

“Mọi người xem kìa, người vừa đứng lên kia chính là ông chủ Lưu”, người này thì thầm bảo: “Ông ta chính là nhà giàu mới nổi số một của Tiền Đường chúng ta đấy!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.