Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1160



Chương 1160

Tàu nhỏ cập bờ, Ngưu Nhật Thiên dẫn Lý Dục Thần và chị Mai lên bờ, cho người đi tìm một chiếc xe, sau đó lái xe dẫn bọn họ đến ủy ban quản lý khu khai thác bến cảng, cũng là nơi tập trung giải quyết những công việc ở cảng.

Hiển nhiên người ở tòa nhà công vụ biết anh ta, cũng không hỏi nhiều đã cho bọn họ đi vào.

Chị Mai nói nhỏ: “An ninh ở đây kém quá, khó trách sẽ có phụ nữ bị hãm hại”.

Lý Dục Thần biết những người phụ nữ kia bị hại cũng không phải bởi vì bảo an ở đây kém. Chỉ là anh không rõ tại sao giáo đồ của Thái Dương Thánh Giáo lại đến truyền giáo ở một nơi nhỏ như đảo Cửu Long. Nơi này có được bao nhiêu người chứ?

Về phần vấn đề an ninh thì thật ra cũng không kém lắm, chỉ là dân cư ở đây chất phác, không cần đề phòng gì, cho nên việc quản lý cũng hơi qua loa một chút.

Nhưng chưa chắc điều này đã không tốt, ít nhất giữa người và người sẽ không lạnh nhạt như vậy, không cần lúc nào cũng phải đề phòng người bên cạnh như phòng trộm. Không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa mới là một xã hội lý tưởng.

Ngưu Nhật Thiên đưa bọn họ đến phòng nghỉ, rót hai chén trà cho bọn họ, bảo bọn họ chờ rồi đi tìm Trữ Phượng Toàn báo cáo.

Không lâu sau, chỉ nghe thấy những tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

“Lý Đại Tông Sư!”

Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng trước.

Trữ Phượng Toàn đẩy cửa vào, nhìn thấy Lý Dục Thần, vẻ mừng rỡ lộ rõ trên mặt.

“Đại Tông Sư, tôi đang ngày nhớ đêm mong, ngóng trông cậu đến đây!”

Ông ta đi tới thân thiết nắm tay, trên mặt vẫn duy trì bảy phần cung kính.

“Ninh đảo chủ khách khí, tôi không phải Đại Tông Sư gì cả, không cần xưng hô như vậy, gọi tên tôi là được rồi”, Lý Dục Thần nói.

“Cái này…”, Trữ Phượng Toàn nào dám gọi thẳng tên anh: “Đúng lắm, Đại Tông Sư nghe vào liền thấy già, vậy tôi gọi cậu là cậu Lý đi”.

Ông ta nhớ ở trong đại hội võ lâm, hình như hai nhà Tiền Cao đều gọi Lý Dục Thần như vậy, chắc là sẽ không sai.

Lý Dục Thần cảm thấy cũng được, nói: “Ninh đảo chủ, hôm nay tôi đến chủ yếu là trả vật về chủ cũ, cũng muốn nói xin lỗi với các ông”.

Anh đang muốn lấy Hỏa Long Châu ra.

Trữ Phượng Toàn lại khoát tay nói: “Không vội không vội, lời hứa của cậu Lý như ngàn vàng, có thể tự mình đến đây đã đủ nể mặt Ninh mỗ rồi, Ninh mỗ cảm kích còn không kịp, làm gì chuyện nói xin lỗi. Chờ tôi xử lý xong chuyện ở đây sẽ dẫn hai người đi gặp anh hai tôi, chúng ta sẽ bàn việc này sau. Đi, lên trên tầng ngồi”.

Ông ta liền dẫn hai người lên phòng khách trên tầng, vừa ngồi xuống uống trà liền nghe bên ngoài có người nói chuyện.

“Đám quỷ Tây Dương này, sao có thể làm như vậy chứ! Tam đảo chủ đâu?”

“Trong phòng khách”.

Cánh cửa bị đẩy ra, có một người xông tới, lớn tiếng nói: “Anh ba, đám người phương tây này căn bản là không nói thông được, vẫn nên để anh ra mặt nói thôi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.