Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1198



Chương 1198

Nhưng Thiên Tinh Quan vẫn còn chưa xây xong, Trương Đạo Viễn còn bận tích góp từng viên gạch, đương nhiên không có thời gian chiêu đãi, sau khi sắp xếp cho ông ta một căn phòng liền để ông ta tự tiện, sau đó đi làm việc của mình.

Ông ta thấy Lưu đạo sĩ này hình như đang dùng phù chú bày linh trận, cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao ba ngọn núi đều có đạo phù chú riêng, núi Long Hổ là môn hạ thiên sư, đương nhiên sẽ không hâm mộ pháp thuật Mao Sơn.

Bây giờ cuối cùng cũng đã xây xong, Trương Đạo Viễn chuẩn bị đi chiêu đãi vị đồng đạo Mao Sơn này một chút, dù sao người ta cũng xem như vị khách đầu tiên sau khi ông ta xây dựng lại Thiên Tinh Quan.

Ông ta đi vào phòng của Lưu đạo sĩ, chỉ thấy Lưu đạo sĩ đang ngồi trên bồ đoàn, trên mặt đất trước người bày biện một vòng phù.

Trương Đạo Viễn trông thấy những phù kia thì mơ hồ cảm thấy có chút không ổn. Trên những là phù này có linh khí chuyển động, có vẻ như đang thông qua hư không bắt lấy thứ gì đó.

“Đây là… đang tác hồn?”, Trương Đạo Viễn thì thầm trong lòng.

Phù chú tác hồn, núi Long Hổ cũng có thuật này, chỉ là sư môn có lệnh cấm không được lạm dụng. Vị Lưu đạo sĩ này, tại sao lại muốn dùng Tác Hồn Trận? Hơn nữa còn đến thành phố Hòa để dùng? Đây là muốn hại người, hay là cứu người?

Đương nhiên, thuật pháp tác hồn cũng là loại pháp thuật cấp cao, chứng tỏ Lưu đạo sĩ này có đạo hạnh rất sâu, ít nhất là sâu hơn Trương Đạo Viễn, bởi vì Trương Đạo Viễn tự nghĩ mình sẽ không thể bày ra được linh trận này.

“Lưu đạo trưởng…”

Trương Đạo Viễn đang muốn chào hỏi, chợt thấy trong hư không lóe lên ánh sáng vàng, Linh Trận Tác Hồn trước mặt Lưu đạo sĩ nổ tung ầm ầm, những lá bùa vỡ vụn thành từng mảnh.

Lưu đạo sĩ mở mắt ra, vừa giận dữ vừa chấn động, đang muốn lên tiếng, nhưng ông ta còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy trong hư không truyền tới một giọng nói.

Tiếng nói bay bổng, Trương Đạo Viễn không nghe rõ, chỉ nghe được hai chữ cuối cùng: “…Muốn chết!”

Tiếp theo, toàn bộ không gian bỗng nhiên tối sầm lại, ánh sáng vàng tắt ngóm, Lưu đạo sĩ bỗng nhiên ôm ngực, phun một ngụm máu tươi ra ngoài.

Trương Đạo Viễn luôn cảm thấy giọng nói hai chữ “muốn chết” kia có chút quen tôi, không kịp suy nghĩ tỉ mỉ đã thấy Lưu đạo sĩ bị thương, vội vàng đi qua đỡ, nói: “Lưu đạo trưởng, ông không sao chứ?”

Lưu đạo sĩ ho khan vài tiếng, lại ho ra mấy ngụm máu, khoát tay nói: “Không có việc gì! Không nghĩ tới ở thành phố Hòa còn có cao thủ như vậy, tôi phải nhanh chóng rời đi thôi. Cảm ơn Trương đạo trưởng, chúng ta gặp lại sau”.

Vừa dứt lời ông ta liền tránh khỏi bàn tay đang đỡ mình của Trương Đạo Viễn, lảo đảo đi tới cửa, đang muốn tông cửa xông ra ngoài.

Chợt nghe thấy một giọng nói: “Ông đi được sao?”

Chỉ thấy một điểm sáng đen rơi xuống, Lý Dục Thần xuất hiện ở trong sân.

Trương Đạo Viễn trông thấy Lý Dục Thần thì giật nảy mình, không nghĩ tới Lưu đạo sĩ bày linh trận là muốn đối phó với vị đại thần này, vì để đề phòng phải chịu trách nhiệm, ông ta vội vàng đi ra khỏi phòng, đến bên cạnh Lý Dục Thần, giải thích:

“Cậu Lý, Lưu đạo sĩ này là đến ngủ nhờ, tôi cũng không biết ông ta đang làm cái gì”.

Lý Dục Thần không thèm nhìn Trương Đạo Viễn cái nào, chỉ nhìn chằm chằm Lưu Mạnh Vũ, hỏi: “Nói đi, ai phái ông tới?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.