Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1298



Chương 1298

“Gần đây tôi giết chóc quá nhiều, không kiểm soát nổi tâm ma, tôi muốn giữ lại vết sẹo này để thường xuyên nhắc nhở bản thân nhớ rằng, tôi vẫn chưa phải là tiên, tôi có thể sẽ nhập ma bất cứ lúc nào, không được khinh suất”.

“Anh không phải là tiên nhân tới từ Côn Luân hay sao? Sao lại không phải là tiên?”

Hiện tại, Lâm Mộng Đình cũng coi như đã bước chân vào con đường tu hành nên đương nhiên cũng biết thân phận của Lý Dục Thần.

“Ngay cả Thiên Sư Long Hổ Sơn cũng gọi anh là thượng tiên cơ mà!”

Lý Dục Thần cười nói: “Đó là người ta gọi khách sáo vậy thôi, người ta gọi tôi là thượng tiên là nể mặt Thiên Đô, nể mặt sư phụ tôi. Tôi chỉ mới trải qua một tầng lôi kiếp mà thôi, chỉ khi nào trải qua đủ chín tầng lôi kiếp thì mới là tiên nhân thật sự”.

“Chín tầng lôi kiếp!”, Lâm Mộng Đình không khỏi háo hức: “Lúc đó anh sẽ biến thành gì? Kim Cương Bất Hoại à?”

“Kim Cương Bất Hoại?”, Lý Dục Thần cười xấu xa: “Cô không sợ à?”

“Tôi sợ gì chứ?”, Lâm Mộng Đình ngẩn người, sau đó bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, mặt đỏ lên, vỗ đùi Lý Dục Thần một cái: “Xấu tính! Tôi không để ý tới anh nữa đâu!”

Nói xong cô đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

Lý Dục Thần bật cười thành tiếng.

Ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ hắt lên vết thương trên đùi của anh.

Làn da của cơ thể đã trải qua lôi kiếp trơn bóng, mềm mịn, chỉ có vết sẹo kia là nằm đó như một con rồng có sừng.

Bụi bặm trôi nổi trong nắng, trông như những con bọ nhỏ màu vàng kim đang nhẹ nhàng nhảy múa quanh con rồng đang nằm.

Ánh nắng chỉ lọt một chút qua ô cửa sổ thôi nhưng cũng đủ sưởi ấm lòng người.

So với ánh nắng trói chang trên mặt sông băng kéo dài chục ngàn dặm ở núi Côn Luân, ánh nắng ở đây còn khiến người ta thấy xúc động hơn.

Có khoảnh khắc, Lý Dục Thần cảm thấy, cứ làm một kẻ phàm trần như thế này cũng tốt.

Chẳng trách lại có nhiều nhân vật thần tiên quy ẩn thế gian, người thì ở nơi ruộng đồng núi rừng, kẻ lại ở nơi đầu đường chợ búa, sống những ngày tháng đầy ung dung tự tại.

“Này, anh có muốn đi ra ngoài ăn đồ nướng không?”

Lâm Mộng Đình bỗng nhiên thò đầu từ ngoài cửa vào phòng, nhìn anh đầy hoạt bát.

“Đồ nướng à?”, Lý Dục Thần sửng sốt.

“Cái quán mà hồi xưa chúng ta từng đi ăn ấy”, Lâm Mộng Đình nói.

Lý Dục Thần nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, nói: “Trời đang nắng to, chắc vẫn chưa tới giờ quán nướng mở cửa đâu.”

“Nhưng bỗng nhiên tôi muốn ăn. Nếu anh không muốn đi thì thôi”, Lâm Mộng Đình lộ vẻ thất vọng ra mặt.

“Được thôi”, Lý Dục Thần đứng lên, bỏ ống quần xuống che vết sẹo đi: “Vậy thì chúng ta đi ăn đồ nướng nào!”

Lâm Mộng Đình vui vẻ trở lại, nhảy nhót chạy vào trong phòng.

Lý Dục Thần giả vờ vết thường còn chưa khỏi, chân mềm nhũn ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.