Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1299



Chương 1299

Lâm Mộng Đình kêu “ôi chao” một tiếng, vội vàng đỡ anh, dù biết là anh cố ý nhưng không vạch trần mà còn bắt chước một điệu hát cổ xưa đặc trưng của thành phố Hòa, nói:

“Ôi tướng công, xin chàng chậm bước, để ta dìu chàng!”

Lý Dục Thần bật cười, để cô đỡ người anh đi xuống dưới nhà, băng qua khoảng sân, bước ra khỏi cửa Ngô Đồng Cư.

Một con nhím đang nằm phơi nắng ở mép giếng trong sân nghiêng đầu nhìn họ, đôi mắt nhỏ đảo mấy vòng, xem chừng rất tò mò.

Lúc Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đến quán nướng, quả nhiên vẫn còn sớm, quán nướng còn chưa mở hàng, những chiếc bàn vẫn còn đang được gập lại, xếp sát vào tường, những chiếc ghế đường chồng lên thành một chồng cao.

Lý Dục Thần nói: “Cô thấy chưa, tôi đã nói là tới sớm rồi mà”.

Lâm Mộng Đình kéo cánh tay của anh, lơ đễnh nói: “Sớm thì sớm vậy, dù sao tôi cũng không đói”.

“Không đói ư?”, Lý Dục Thần ngạc nhiên: “Không đói thì cô đòi ăn đồ nướng làm gì?”

“Tôi chỉ muốn tới đây xem thử, tiện thể đi dạo với anh một chút thôi”, Lâm Mộng Đình nói nhẹ nhàng như một cơn gió dịu nhẹ.

Lý Dục Thần lấy chiếc bàn xếp ở góc tường ra, bày nó ra rồi lấy thêm hai chiếc ghế.

Thấy anh đã bày bàn xong, Lâm Mộng Đình hơi ngạc nhiên. Bởi vì cô phát hiện ra vị trí của chiếc bàn này chính là vị trí mà lần đầu tiên cô và Lý Dục Thần tới đây ăn đồ nướng.

Lần thứ hai bọn họ cũng ngồi ở đây.

Còn giờ là lần thứ ba cũng vẫn là vị trí này. Anh cố ý ư? Hay là do ông trời sắp đặt?

Dường như Lý Dục Thần không hề nghĩ gì nhiều, anh bày bàn ra xong, bảo Lâm Mộng Đình ngồi xuống, còn anh thì sang cửa hàng trà sữa gần đó mua hai cốc trà sữa.

Lâm Mộng Đình hút trà sữa, cười nói: “Anh giỏi lấy lòng quá nhỉ, anh nói thật xem nào, có phải trước đây ở trong núi, anh cũng thường lấy lòng các sư tỷ như vậy hay không?”

“Đương nhiên rồi!”, Lý Dục Thần nói đầy đường hoàng: “Sư tỷ thì đương nhiên là phải lấy lòng rồi, nếu không mông sẽ nở hoa mất”.

Lâm Mộng Đình phì cười, suýt nữa bắn cả trà sữa ra ngoài.

Lúc này, một thanh niên trẻ đi từ trong cửa hàng ra, thấy bọn họ bày bàn ra ngồi uống trà sữa, khó chịu bảo:

“Xin lỗi hai người, cửa hàng chúng tôi vẫn còn chưa mở, đợi lát nữa hai người quay lại sau nhé”.

Lý Dục Thần thấy người này lạ mặt, liếc nhìn lên biển hiệu thấy cũng đã thay biển hiệu khác, cho rằng nơi này đã đổi chủ, anh bèn nói: “Cậu cho chúng tôi ngồi một lát thôi rồi chúng tôi sẽ đi ngay”.

Cậu thanh niên kia thấy anh vẫn còn trẻ, chưa biết chừng còn không nhiều tuổi bằng mình mà lại nói chuyện y như một ông cụ non, cho nên lại càng không vui hơn: “Hai người làm thế này ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của tôi lắm, tôi nói rồi, đợi buổi tối rồi hẵng tới”.

Lý Dục Thần nói: “Này cậu, tiện cho người thì cũng là tiện cho mình thôi, cậu đừng nóng tính như vậy. Chúng tôi chỉ ngồi đây một lát thôi, không ảnh hưởng gì tới cậu cả. Bao giờ cậu mở cửa thì chúng tôi sẽ chiếu cố chuyện làm ăn của cậu”.

Đây là lần đầu tiên Lâm Mộng Đình thấy Lý Dục Thần nói chuyện hiền lành như vậy, cô cảm thấy thú vị nên mỉm cười ngồi xem.

Chàng trai trẻ kia hơi nóng nảy, nói: “Ôi, anh nói chuyện có lý chút đi, đây là quán của tôi, bàn của tôi. Giữa ban ngày ban mặt, nếu ai cũng tới đây ngồi uống trà sữa giống như anh thì chẳng phải quán nướng của tôi biến thành quán trà sữa rồi hay sao?”

Lý Dục Thần nói: “Vậy chẳng phải là rất tốt hay sao, cậu có thể kiếm thêm một chút tiền đấy”.

“Thôi đi, tôi không cần mấy đồng bạc ấy”, chàng trai trẻ không nhịn nổi nữa: “Đi đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.