Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1375



Chương 1375

Nhưng ông chủ Hầu lại tỏ thái độ khác thường, chẳng những không lùi lại, còn xông lên chửi: “Ngũ Gia, tôi không phải là chó, nhà họ Bạch cũng không phải chuột. Tôi chỉ là cảm thấy chuyện hôm nay càng ngày càng phức tạp, sợ mọi người không hiểu, nghe nhầm đồn bậy nên muốn nói ra những điều tai nghe mắt thấy mà thôi”.

Bạch Quân Đường sửng sốt, không ngờ ông chủ Hầu lại dám công khai bật lại mình.

“Được, ông nói đi, tôi cũng muốn nghe xem ông sẽ nói lời công bằng gì”.

Ông chủ Hầu lập tức nói: “Cậu Lý đây so y thuật với nhà họ Bạch. Tôi không biết có chuyện gì ẩn sau chuyện này hay không nhưng cuộc so tài đã diễn ra ngay trước mặt mọi người. Kể từ khoảnh khắc bác sĩ Bạch nhận thua ban nãy thì đáng ra chuyện này nên kết thúc rồi mới phải. Ông thấy có đúng không?”

Ông chủ Hầu lại liếc nhìn Bạch Phương Hưng rồi nói tiếp: “Lúc ban đầu, tiền đánh cược là năm tỷ, đây là điều mà cả hai nhà đều chấp nhận, chúng tôi cũng đều nghe thấy. Còn sau đó, cổ phần, châm pháp gì đó là điều khoản kèm theo, hai nhà từ từ thương lượng với nhau là được.Còn hiện tại ban ngày ban mặt, trời đất sáng sủa, chuyện thắng thua thế nào mọi người đều nhìn thấy, không cần phải thương lượng nữa, mọi người nói có đúng không?”

Ông chủ Hầu phát biểu xong, đám người ở đầu đường lập tức ồn ào hô: “Đúng vậy!”, giọng nói vừa đồng thanh lại vừa lộn xộn.

Bạch Quân Đường chau mày. Ông ta không dám trả lời bừa bãi vấn đề này, đúng là chuyện thắng thua đã phân định rạch ròi rồi nhưng Bạch Phương Hưng đã đi ra đây rồi, dường như ông ta không muốn công nhận kết quả này. Nếu ông ta không công nhận thì không người nào nhà họ Bạch dám công nhận hết.

Nếu như nhà họ Bạch không công nhận thì kết quả thắng thua này không tính. Còn Bạch Kính Đình đã công nhận thì ông ta tự đi mà gánh vác trách nhiệm. Cho dù ông ta có là gia chủ của một gia tộc lớn nhưng lúc nên gánh tội thì vẫn phải gánh tội.

May mà cuối cùng Bạch Phương Hưng cũng lên tiếng: “Ông nói đúng, vừa rồi đánh cược đúng là nhà họ Bạch đã sơ ý, chúng tôi có chơi có chịu. Chỉ là năm tỷ thôi mà, nhà họ Bạch trả được!”

Trong lúc nói chuyện, Bạch Phương Hưng không hề nhìn ông chủ Hầu lấy một cái. Hạng nhân vật tôm tép như vậy sao có thể được ông ta để ý đến chứ.

Ông ta chỉ lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần: “Nhưng nếu muốn mượn cơ hội này để ngấp nghé cổ phần của Bách Thảo Đường thì nằm mơ!”

Trong lòng ông chủ Hầu hết sức không hài lòng về thái độ của Bạch Phương Hưng nhưng không còn cách nào khác, ai bảo địa vị của người ta cao hơn chứ. Người ta chẳng những là trưởng bối của nhà họ Bạch, sức nặng của lời nói còn cao hơn cả gia chủ Bạch Kính Đình, mà còn là giám viện của Bạch Vân Quan, cao nhân đạo môn đức cao vọng trọng.

Dù trong lòng ông chủ Hầu giận lắm nhưng ngoài mặt vẫn cười hì hì đáp: “Quả nhiên nhà họ Bạch rất trọng chữ tín!”

Nói rồi, ông ta ho nhẹ một tiếng, đổi giọng: “Nhưng xem chừng nghe ý Bạch đạo trưởng thì hình như ông không phục kết quả thắng thua này đúng không. Tôi nghĩ là chi bằng hai người lại đấu tiếp, cược tiếp thêm một lần nữa. Nếu nhà họ Bạch có năng lực thì có thể thắng lại năm tỷ này, cũng là tăng thêm thể diện cho nhân dân thủ đô chúng ta, đừng làm hỏng giá trị của thương hiệu Bách Thảo Đường trong lòng chúng tôi”.

Lý Dục Thần hơi kinh ngạc nhìn ông chủ Hầu.

Lúc mới vừa đứng ra nói chuyện thì còn có thể coi là nói một câu công bằng nhưng tới hiện tại thì rõ ràng là ông ta đã thiên vị hẳn cho Lý Dục Thần.

Ông lôi nhân dân thủ đô ra, sức nặng của bốn chữ này không thua gì con dấu còn Hoàng đế trên tấm bảng vàng Bách Thảo Đường kia.

Mà nhà họ Bạch muốn ứng chiến thì bắt buộc phải tăng thêm tiền đặt cược.

Đây cũng chính là điều mà Lý Dục Thần muốn, chỉ là chưa tìm được lý do thích hợp mà thôi.

Không ngờ ông chủ Hầu lại giúp anh việc này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.