Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1474



Chương 1474

Hiện tại, Lâm Mộng Đình cũng xem như bước vào cửa tu hành, tất nhiên cô sẽ nhạy cảm với khí tràng.

Cô không biết giám định, nhưng thông qua dòng chảy của hơi thở và khí tràng, cô có thể đánh giá được nơi nào có đồ tốt. Lại dùng thần thức yếu ớt mới hình thành của cô đi phân biệt từng cái một, cũng nhặt được vài món.

Chỉ là cô không biết mặc cả, cũng không hiểu giá trị trường, nên mua đắt hay rẻ, cô hoàn toàn không biết.

Có điều, dù sao cô cũng có tiền, có thể tiêu tùy tâm. Hơn nữa Lý Dục Thần từng nói, cô cứ mua sắm thỏa thích.

Thật ra Lâm Mộng Đình hiểu được, Lý Dục Thần đang kiểm tra tu vi của cô. Chẳng qua cô là vợ của anh, không phải đệ tử, nên anh không nói quá rõ ràng.

Đi dạo một vòng, tiêu hết sáu chữ số trong thẻ ngân hàng, Lâm Mộng Đình vẫn chưa thỏa mãn. Nhưng ba lô nhỏ hôm nay cô mang theo đã chứa đầy, mà pháp lực của cô vẫn chưa thể sử dụng nhẫn không gian Lý Dục Thần đưa cho cô.

Lâm Mộng Đình giơ tay lên, nhìn thoáng qua chiếc nhẫn màu bạc dán sát vào ngón tay của mình, cô thở dài.

Cô vỗ vỗ ba lô, tự nhủ: “Được rồi, cũng đủ rồi, với những vật này hẳn có thể báo cáo kết quả rồi”.

Đúng vào lúc này, một người đàn ông trung niên tay cầm quạt xếp, dáng người hơi mập mạp có phúc lại gần, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay cô.

“Cô gái, chiếc nhẫn kia của cô bao nhiêu tiền, tôi mua”.

Khẩu âm của người này rất nặng, là khẩu âm thủ đô chính gốc, trong giọng nói lộ ra một vẻ tự tin, căn bản cũng không hề có ý muốn thương lượng, cứ như là Lâm Mộng Đình nhất định sẽ bán chiếc nhẫn cho ông ta vậy.

“Không bán”, Lâm Mộng Đình không có chút do dự nào.

Có vẻ người kia đã dự đoán được cô sẽ nói như vậy, bèn cười ha ha, lúc cười để lộ ra một chiếc răng khảm vàng ở trong miệng.

“Cô gái, ra giá đi”.

“Tôi đã nói là không bán rồi”, Lâm Mộng Đình gói ghém lại đồ đạc, chuẩn bị rời đi.

Một người đàn ông trẻ tuổi nhìn qua có vẻ là tùy tùng của người kia đột nhiên xoay người lại ngăn cản cô.

Lâm Mộng Đình chau mày: “Sao vậy, muốn cướp à?”

“Không không không, cô đừng hiểu lầm, Vương Bách Thuận tôi là người đứng đắn, làm sao có thể cướp được chứ?”, Vương Bách Thuận cười hì hì nói: “Thuận mua vừa bán, đương nhiên là một bên đồng ý mua, một bên đồng ý bán rồi. Tôi chỉ mời cô dừng bước, chúng ta nói chuyện thôi”.

“Tôi nói là không bán, cho nên không có gì để nói cả”, Lâm Mộng Đình nói.

“Cô đừng kết luận sớm như vậy chứ. Việc mua bán này, đều là bàn bạc xong mới quyết định được”, Vương Bách Thuận đánh giá Lâm Mộng Đình từ trên xuống dưới vài lần: “Nhìn cách ăn mặc và khí chất của cô thì cũng là người có tiền. Vừa rồi tôi đã quan sát cô cả một đường, chỉ thấy cô mua những thứ xa xỉ, đều là đồ tốt, rất có tầm nhìn”.

Lâm Mộng Đình không nghĩ tới người này đã sớm để mắt tới mình, trong Phan Gia Viên đông nghìn nghịt người, nhưng bị người ta nhìn chằm chằm cả một đường như vậy mà mình lại không biết, chứng tỏ mình vẫn còn quá yếu, tu vi cũng không tới nơi tới chốn.

Cô bỗng nhiên hiểu ra, Lý Dục Thần bảo cô đến Phan Gia Viên, không chỉ muốn kiểm tra ánh mắt của cô mà cũng đang rèn luyện ý thức bảo vệ bản thân trước loại nguy hiểm này.

Lý Dục Thần đã nói, tu hành đến cảnh giới, thần thức phóng ra ngoài có thể thấy rõ mọi thứ xung quanh. Thậm chí không cần thả thần thức ra cũng có thể cảm giác được nguy hiểm đang tới gần theo bản năng.

“Ông muốn làm gì?”, Lâm Mộng Đình cũng không sợ, tu hành đã cho cô can đảm và định lực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.