Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 25



Chương 25

Chu Húc quỳ dưới đất, ngón tay còn đang bị gã đầu trọc giữ chặt, chỉ cần giãy giụa nhẹ thôi là sẽ đau vô cùng.

“Tao là ai à? Bảo tao cút đúng không?”

“Chát”, gã đầu trọc lại tát thêm một bạt tai.

Mặt của Chu Húc đã sưng nhẹ.

Trong phòng VIP, ngoại trừ Lý Dục Thần, tất cả mọi người đều sững sờ.

Những cậu ấm cô chiêu này sống an nhàn sung sướng từ nhỏ, đã bao giờ gặp những cảnh tượng như thế này đâu.

Lý Dục Thần không ngờ gã đầu trọc lại kiêu ngạo đến mức đi thẳng vào phòng riêng của người khác để tìm người, bây giờ muốn dẫn Đinh Hương đi thì cũng đã muộn rồi.

Với lại anh mà đi, người ta còn sẽ cho rằng anh dễ bắt nạt, rất có thể sau này phiền phức sẽ tới không dứt, nhất là Mã Sơn, ngày tháng anh ta làm việc ở đây có lẽ sẽ không được thoải mái.

Vậy nên cách giải quyết ổn thoả mọi chuyện đó là đánh cho người ta phải chịu phục.

Nhưng Lý Dục Thần lại không hề nhúc nhích, anh muốn xem xem người ở thế tục sẽ giải quyết chuyện này như thế nào, ví dụ như cậu ấm Trương Nhất Bình này, cả cô cả nhà họ Lâm Lâm Mộng Đình này nữa.

Trương Nhất Bình biết mình không thể không ra mặt.

Dù sao anh ta cũng là người có kinh nghiệm, anh ta vẫn rất bình tĩnh đứng dậy khỏi ghế sofa, nói với gã đầu trọc.

“Người anh em này, tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng anh xông vào phòng riêng của tôi đòi cướp người, còn đánh anh em của tôi nữa, như vậy hơi quá đáng thì phải?”

“Mẹ nó, mày là ai hả?”, gã đầu trọc lạnh lùng nhìn Trương Nhất Bình.

“Tôi tên là Trương Nhất Bình, bố tôi là Trương Căn Mậu, chủ tịch tập đoàn Vĩnh Thanh. Mọi người đều đi chơi cả, anh nể mặt mà thả người anh em của tôi ra đi, chuyện hôm nay sẽ coi như chưa xảy ra”.

“Coi như chưa xảy ra?”, một tay gã đầu trọc giữ chặt ngón tay Chu Húc không chịu buông, tay còn lại sờ lên đầu trọc của mình: “Trương Nhất Bình, Trương Căn Mậu… Tập đoàn Vĩnh Thanh…”

Gã ta nói lẩm bẩm.

“Cậu Trương của tập đoàn Vĩnh Thanh đúng không? Được, tôi sẽ nể mặt cậu”.

Cuối cùng gã ta cũng chịu thả tay Chu Húc ra.

Chu Húc ôm ngón tay lùi lại đến bên cạnh Trương Nhất Bình, căm tức nhìn gã đầu trọc nhưng lại không dám nói gì.

Ngay khi tất cả mọi người đều tưởng chuyện này đã qua, gã đầu trọc chỉ vào Đinh Hương, nói.

“Tôi có thể thả người anh em của cậu, nhưng cô gái này thì tôi phải đưa đi”.

Trương Nhất Bình nhíu mày.

Anh ta không muốn đắc tội gã côn đồ này vì một người vừa mới gặp không lâu, nhưng thấy Lâm Mộng Đình nắm chặt tay Đinh Hương như có ý bảo vệ, anh ta quyết định làm anh hùng một lần.

“Không được, cô ấy là bạn tôi, anh không thể đưa đi”.

“Hơ, ra dáng đàn ông đấy! Rất ra dáng đàn ông!”, gã đầu trọc giơ ngón cái lên với Trương Nhất Bình: “Tôi nể mặt cậu, nhưng người khác có cho hay không thì tôi không biết đâu”.

Nói xong, gã ta quay lưng đi ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.