Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 387



Chương 387

Cô ta nhớn nhác kêu lên: “Dạy dỗ hắn cho tôi! Phế hắn!”

Bốn người đàn ông sau lưng cô ta liền xông đến.

Lý Dục Trần không nhúc nhích.

Mấy người này chính là vệ sĩ bình thường, khả năng cũng không phải vệ sĩ, chỉ là người hầu.

Mã Sơn đã học qua quyền cước, hơn nữa từ nhỏ đến lớn đều đánh nhau, kinh nghiệm thực chiến phong phú, mấy tên đàn ông to khỏe bình thường căn bản đều không đáng nói.

Quả nhiên, chưa đến mấy chiêu, bốn người liền bị Mã Sơn đánh gục.

Mã Sơn quay đầu hỏi: “Chú Quốc Lập, vừa rồi mấy người này đánh chú?”

Hứa Quốc Lập gật đầu nói: “Phải, chính là bọn chúng”.

“Ai đánh gãy chân chú?”

“Hắn”, Hứa Quốc Lập chỉ vào một người trong đó rồi nói.

Mã Sơn tát vào mặt người đó mấy phát, sau đó nhấc một chân hắn, gác dọc theo bàn trà, đạp vào chân kêu rắc một tiếng.

Người đó kêu r3n lên, chân lập tức bị đạp gãy.

Mọi người nhìn cảnh tượng này mà sợ hết hồn hết vía.

Mặc dù Dương Tùng mở khách sạn, cũng coi như có kiến thức sâu rộng, chuyện đánh nhau gây chuyện là thường có, nhưng ra tay ác ôn dứt khoác như vậy lại là lần đầu nhìn thấy.

Dù sao Dao Hồng Lăng cũng là hot girl mạng, ỷ vào đàn ông có tiền có quyền mới dám tác oai tác quái.

Nhìn thấy cảnh tượng này, cô ta sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.

Mã Sơn còn chưa hả giận, anh ta túm lấy ngón tay mấy người khác, mấy tiếng rắc rắc vang lên, mỗi người gãy một ngón.

Anh ta lại cầm gạt tàn thuốc trên bàn trà, chậm rãi đi về phía Dao Hồng Lăng.

Dao Hồng Lăng răng lợi run cầm cập: “Anh, anh muốn làm gì?”

Mã Sơn cầm gạt tàn thuốc lên.

Lúc này, Quan Nhã Lệ bà chủ câu lạc bộ dẫn theo một đám bảo vệ vội chạy tới.

“Dừng tay!”, Quan Nhã Lệ hét lên.

Nhưng đã muộn rồi.

Mã Sơn nâng gạt tàn rồi hạ xuống.

Dao Hồng Lăng sợ hãi nhắm mắt, hai tay quơ loạn xạ trước mặt, miệng kêu oa oa.

Nhưng Mã Sơn không đánh cô ta, gạt tàn thuốc lại nện vào đầu con chó Poodle bên cạnh.

Chỉ thấy một tiếng rắc vang lên, gạt tàn thuốc vỡ đầy đất.

Trong phút chốc còn kèm theo âm thanh xương gãy.

Poodle kêu ô ô nghẹn ngào mấy tiếng rồi ngã xuống đất, co quắp vài cái rồi bất động.

Trong phòng yên tĩnh.

Mãi hồi lâu mới vang lên tiếng khóc rống tê tâm liệt phế của Dao Hồng Lăng, nhào đến bên cạnh con chó chết, khóc lóc còn đau buồn hơn cha chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.