Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 399



Chương 399

Những người không có kiến thức cũng biết, gãy xương nối lại, không đơn giản là phẫu thuật nữa.

Còn về vợ chồng Dương Tùng, từ sau khi Dương Tùng tát Ngô Tư Tư một cái, Ngô Tư Tư liền rất ngoan ngoãn.

Cho đến khi Cao Tử Hạng xuất hiện, cuối cùng Ngô Tư Tư hiểu đám nhà quê mà mình coi thường là nhân vật lớn thực sự. Bà ta không dám nói, chỉ dùng ánh mắt xúi giục chồng mình đi nịnh nọt Lý Dục Thần.

Dương Tùng đâu có mặt mũi đi nịnh nọt, lấy lý do con gái Thiển Thiển còn đang ở bệnh viện, chào một tiếng rồi đi mất.

Lý Dục Thần theo Quan Nhã Lệ đến căn phòng trên tầng hai uống trà.

Trong phòng có đầy đủ cầm kỳ thư họa, còn thoảng thoảng mùi trầm hương.

Đích thân Quan Nhã Lệ đun nước pha trà.

“Hai ngày trước tôi nghe nói, cậu Lý ở thủ đô và chưởng môn Vương của thái cực Nam Phái có một trận đấu võ, kết quả cậu Lý thất hẹn trước trận…”

Quan Nhã Lệ vừa pha trà vừa nói.

“Không cần nghi ngờ, người đó chính là tôi”, Lý Dục Thần vui vẻ thừa nhận.

Quan Nhã Lệ mỉm cười nói: “Tôi nghe nói, người trong giang hồ trọng uy tín nhất, cậu Lý đã dám hẹn chưởng môn Vương đấu gõ, chắc chắn không sợ ông ta, tại sao lại thất hẹn chứ?”

“Trọng uy tín thì đúng, nhưng cũng không cần thiết vì chữ tín mà đi ngược lại lòng mình, cái gọi là đạo pháp tự nhiên, giang hồ chìm nổi, tất cả tùy duyên”, Lý Dục Thần nói: “Tôi và chưởng môn Vương hẹn chiến, là duyên phận, cuối cùng không đánh, là chưa đủ duyên”.

Lần đầu tiên Quan Nhã Lệ nghe thấy có người giải thích việc thất hẹn của mình mới mẻ như vậy.

“Cậu Lý đúng thật không phải người bình thường!”

Lý Dục Thần mỉm cười, anh vốn không quan tâm người ta nhìn nhận anh thế nào, cũng không cần giải thích tỉ mỉ.

“Cậu Lý, một tháng nữa, là đại hội võ lâm Tiền Đường, chưởng môn Vương đó cũng sẽ tham gia, nói không chừng, đến lúc đó, cậu Lý và ông ta cũng đủ duyên rồi đấy!”

Quan Nhã Lệ rót một chén trà, nhẹ nhàng chuyển đến trước mặt Lý Dục Thần, cười như không cười nhìn anh.

“Còn có đại hội võ lâm Tiền Đường?”, Lý Dục Thần chưa từng nghe nói: “Chắc không phải là chương trình giải trí của đài truyền hình nào đó tổ chức chứ?”

“Đương nhiên không phải”, Quan Nhã Lệ nói: “Đại hội võ lâm Tiền Đường là hoạt động dân gian, khởi nguồn của nó, thực ra là tranh vị trí đệ nhất tông sư Nam Giang”.

“Đệ nhất tông sư Nam Giang?”

“Võ đạo Nam Giang chúng tôi có hai đại tông sư, chắc cậu Lý biết chứ?”

Lý Dục Thần gật đầu.

Quan Nhã Lệ nói tiếp: “Hà Trường Xuân của Tiền Đường, Liễu Kim Sinh ở thành phố Vĩnh, mỗi năm đều tổ chức gặp mặt một lần, so tài võ nghệ, giao lưu trò chuyện. Nhưng họ đều là tông sư, đánh đi đánh lại cũng chẳng ra thể thống gì, cho nên đều là đấu văn, còn đấu võ là đấu giữa các đệ tử, dùng việc thắng thua của đệ tử quyết định cao thấp của hai bên, sau này người hâm hộ của họ cũng tham gia, dần dần trở thành đại hội võ lâm”.

“Thì ra là vậy. Vậy, nhiều năm nay, hai người họ có phân được cao thấp không?”, Lý Dục Thần hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.