Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 507



Chương 507

Phùng Thiên Minh nghe vậy thì da đầu run lên, Thẩm Bỉnh Nguyên này đúng là nịnh nọt quá mức rồi, nhưng mà ông ta lại nói đến mức không thể phản bác được, quá hợp tình hợp lý, quả thực đúng là có chuyện như vậy.

Nếu không phải đã sớm quen biết với Lý Dục Thần, cũng là người dẫn anh đến đây, Phùng Thiên Minh sẽ hoài nghi đây là một vở kịch do nhà họ Thẩm chuẩn bị, có phải trong phòng có cơ quan công nghệ cao gì đó hay không, mới có thể để Lý Dục Thần thả ra tia chớp.

Thẩm Bỉnh Nguyên đẩy cái hộp ra trước mặt Lý Dục Thần: “Cậu Lý, đây là đồ của cậu, cậu hãy nhận đi”.

Nghe xong lời nói của Lạc Đông Phúc, Lý Dục Thần cũng có chút động tâm.

Nếu thật sự là Lôi Phủ, vậy đó là chí bảo vô thượng.

Đương nhiên đây không phải là công cụ để Lôi Thần chế tạo sấm sét gì đó, mà là pháp khí do Lôi Thần luyện hoá. Bên trong đó ẩn chứa khí lôi đình. Ngoại trừ bản thân pháp khí tự có, còn có thể là lúc Lôi Thần phi thăng ở hồ Chấn Trạch đã sử dụng cái rìu này để chống lại thiên kiếp, sau khi chịu đựng hàng chục ngàn tia sét đánh xuống mới hình thành.

Tuy nói không có công không nhận lộc, người tu hành không chú ý đến mấy việc nhỏ nhặt đó, nhưng vô duyên vô cớ nhận thứ đồ quý trọng này của Thẩm Bỉnh Nguyên, nhân tình này hơi nặng. Mặc dù Thẩm Bỉnh Nguyên cũng không hoàn toàn nhận ra được giá trị của thứ này, nhưng Lý Dục Thần cũng không thể giả vờ như không biết được.

Có điều người tu hành cũng chú ý đến duyên phận, có câu là của trời cho mà không lấy chắc chắn sẽ có hại.

Thứ này đã được đưa đến trước mặt anh rồi mà anh còn không lấy, vậy thì quá mức cổ hủ và làm ra vẻ.

Cho nên Lý Dục Thần liền lấy Lôi Phủ ra khỏi hộp.

Sau khi cầm lấy, cảm nhận được khí tức lôi đình truyền đến theo lòng bàn tay, Lý Dục Thần nghe được tiếng sấm cuồn cuộn ở sâu trong đầu.

“Ông Thẩm, tôi sẽ nhận lấy thứ này, nhưng tôi không thể lấy không của ông được. Để trao đổi, ông có thể đưa ra một điều kiện”.

Thẩm Bỉnh Nguyên hưng phấn nói: “Cậu Lý thích là tốt rồi, đây vốn chính là duyên phận của cậu, sao tôi có thể đưa ra điều kiện chứ”.

Lý Dục Thần nói: “Không cần khách khí, ông cũng không cần nói luôn, có thể suy nghĩ từ từ, cho dù là khi nào đều có thể tới tìm tôi, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi sẽ làm cho ông. Nếu tôi không làm được điều kiện mà ông nói ra, tôi sẽ trả thứ này lại cho ông”.

Mọi người đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Thẩm Bỉnh Nguyên.

Điều kiện mà Lý Dục Thần nói tương đương với việc cho nhà họ Thẩm một lời đảm bảo.

Sau này cho dù là khi nào, nhà họ Thẩm đều có thể tìm Lý Dục Thần thực hiện điều kiện này.

Trên đời này, có chuyện gì mà Lý Dục Thần không làm được sao?

Ít nhất đó phải là chuyện mà phàm phu tục tử không làm được.

Có một lời bảo đảm như vậy, từ nay về sau còn ai dám đắc tội nhà họ Thẩm nữa? Nhà họ Thẩm đánh không lại, chỉ cần tìm được Lý Dục Thần, muốn ai chết thì người đó sẽ phải chết.

Thẩm Bỉnh Nguyên là người thông minh. Ông ta quyết định sẽ vĩnh viễn không đưa ra điều kiện này.

Chỉ cần không nhắc tới, nhà họ Thẩm sẽ an toàn mãi mãi.

Mãnh hổ Cô Tô Từ Thông cùng ở thành phố Cô không khỏi cảm thán, nhà họ Thẩm thành phố Cô lại được tăng lên một bậc rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.