Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 536



Chương 536

Bèn cho người đi hỏi thăm người sở hữu ngọn núi đó, bất luận giá cao thế nào, cũng phải mua lại chỗ đó.

Lý Dục Thần liền cáo từ.

Tiêu Thập Nương nói: “Cậu Lý, tuy thành phố Tuyên nhỏ bé, nhưng cũng là nơi đông người tập trung, hay là ở lại vài này, cũng tiện cho tôi thể hiện tình hữu nghị của chủ nhà, tiếp đãi cậu tử tế”.

Lý Dục Thần lại nhớ thành phố Hoà, nói: “Thôi không cần đâu, sau này có cơ hội lại đến, tôi còn có rất nhiều chuyện cần xử lý, chị cũng biết đấy, cái mạng này của tôi còn treo thưởng một trăm triệu trên giang hồ đấy”.

Tiêu Thập Nương hơi thất vọng, cũng chẳng còn cách nào, liền sắp xếp xe đưa anh về thành phố Hoà.

Về đến Ngô Đồng Cư, thì thấy Lâm Vân đang phi bay trên vườn hoa mai, thân pháp nhanh nhẹn, phong độ lâu dài, hiển nhiên võ công đã có tiến bộ lớn.

Mã Sơn và Hứa Quốc Lập đang luyện tay bên cạnh vườn hoa mai.

Hai người họ đều từng luyện võ, nhưng không có nền tảng nội gia, kém hơn Lâm Vân không ít, tất cả đều phải luyện từ đầu.

Nhưng Lý Dục Thần cho mỗi một người uống đan dược dựa theo mục tiêu của mình, cũng truyền thụ một vài công pháp theo đặc điểm của mỗi người.

Sau khi chân của Hứa Quốc Lập được chữa khỏi, lòng tin tăng mạnh, lại dũng mãnh như rồng như hổ như thời trẻ. Ông ta từng đi lính, quyền pháp khá mạnh, cùng con đường với Mã Sơn, vì vậy hai người luyện cùng nhau nhiều hơn.

Ở bên cạnh còn có hai người khiến Lý Dục Thần khá bất ngờ.

Một người trong đó là ông chủ Vương, cũng chính là Vương thiết thủ Phật Cười.

Người cùng luyện với ông ta chính là Lê Chấn Đông của Thiết Y bị Lý Dục Thần đánh bại.

Lê Chấn Đông và ông chủ Vương đều luyện ngoại gia đến thành thục, ám kình đỉnh phong, sắp đột phá.

Nhưng một bước từ ngoại gia đến nội gia, cũng cực kỳ khó khăn, cho nên rất nhiều cao thủ ngoại gia, cả đời đều dừng ở giai đoạn này.

Ông chủ Vương được Lý Dục Thần chỉ dạy, sớm đã chọc thủng lớp giấy dán cửa sổ đó, từ ám kình đột phá đến hóa kình.

Cho nên lúc này, ông ta và Lê Chấn Đông luyện cùng nhau, chiếm ưu thế hơn hẳn.

Ông chủ Vương cười hi hi, một tay đỏ rực như sắt, một tay khác còn cầm một tẩu thuốc, thỉnh thoảng hút một hơi.

Lê Chấn Đông thi triển toàn lực, mà vẫn khá vất vả.

Lý Dục Thần nhớ ông chủ Vương ở quán cơm rất ít hút thuốc, chỉ có lúc chị Mai đi gội đầu mới thỉnh thoảng hút một điếu.

Không ngờ lúc này luyện công còn ngậm tẩu thuốc, không biết là nghiện hút thuốc, hay là ra vẻ lợi hại trước mặt Lê Chấn Đông.

Người trong sân viện nhìn thấy Lý Dục Thần quay về, đều dừng lại, đi đến chào hỏi.

“Anh rể!”, Lâm Vân nhảy lộn nhào xuống, người nhẹ như chim yến, tốc độ nhanh đến mức mang theo hư ảnh.

Lý Dục Thần vỗ tay khen một câu: “Tốt lắm, đã nắm chắc tinh túy của vũ bộ, bây giờ cơ thể mượn bước chân luyện nội công rồi”.

“Thế nào gọi là mượn bước chân luyện nội công”, Lâm Vân hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.