Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 538



Chương 538

“Hi hi, đúng thế, bà thật có phúc, sinh được cô con gái vừa xinh đẹp vừa thông minh, lại tìm được con rể tốt!”

“Cô cũng rất có phúc, nhìn Quốc Lập nhà cô xem, ngày ngày luyện công, càng ngày càng trẻ”.

“Haiz, chúng tôi đều là mạng cỏ rác, đâu có phúc gì. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cũng không biết cậu Lý cho Quốc Lập nhà tôi uống thuốc gì, dạo này ngày nào cũng mạnh mẽ như rồng như hổ”.

“Thật không? Mạnh đến mức nào?”

Tiếng nói trong bếp nhỏ lại, hai người phụ nữ trung niên thì thà thì thụt nhỏ tiếng nói chuyện.

Một lúc sau, vang lên tràng cười lớn.

“Ấy, cô chắc chắn là thuốc của Dục Thần cho không? Cô về hỏi xem là thuốc gì”.

“Không cần hỏi, hỏi cũng không biết, tôi thấy vẫn còn nhiều thuốc, tôi lấy cho bà hai viên”.

Lý Dục Thần bất giác lắc đầu, đi lên tầng.

Lâm Mộng Đình và Đinh Hương đều ở trên tầng.

Họ yên tĩnh hơn bên ngoài rất nhiều.

Hai người mỗi người chiếm một phòng, tự luyện tập, không ai làm phiền ai.

Lý Dục Thần đi lên xem, thấy họ đều đang ngồi thiền, nhập định, không hề phát hiện ra anh đi đến, cũng không đến làm phiền.

Ngược lại là Bạch Kinh Kinh, sớm đã biết Lý Dục Thần đến, ra cầu thang nghênh đón, đi theo sau sát bước chân của Lý Dục Thần.

HIện giờ Lâm Mộng Đình và Đinh Hương luyện công, Bạch Kinh Kinh trở thành hộ pháp của hai người họ.

Lý Dục Thần ngồi xuống, sờ gai trên người nó, phát hiện yêu khí của nó lại ngưng luyện rất nhiều.

Bỗng nhiên nghĩ đến lần này có được đan âm long từ thành phố Tuyên, có ích rất lớn cho việc tu hành của Bạch Kinh Kinh, bèn lấy đan âm long ra đặt trước mặt Bạch Kinh Kinh.

Bạch Kinh Kinh bị dọa sợ giật mình bởi yêu khí bên trên, cơ thể vụt đi, trốn vào trong góc, co thành quả cầu gai.

Lý Dục Thần cười lớn ha ha, nói: “Mày là yêu, sợ yêu khí gì hả! Đây là yêu đan, là chí bảo với mày đấy, mày không cần thì tao mang đi đấy”.

Bạch Kinh Kinh mới cẩn thận lại gần, dùng mũi ngửi mùi của đan âm long, từ từ hưởng thụ.

Nhưng yêu khí âm long quá nặng, Bạch Kinh Kinh vẫn hơi sợ.

Lý Dục Thần cười nói: “Sao thế, không thích hả?”

Bạch Kinh Kinh liều mạng lắc đầu, lắc lắc một thân đầy gai gắt gao ôm chặt lấy.

Đan âm long còn to hơn trứng ngỗng, Bạch Kinh Kinh không lớn hơn nó bao nhiêu, nó ôm lấy giống như sóc ôm trứng vịt, trông vô cùng khôi hài.

“Cậu chủ, cái này thật sự cho tôi sao?”, Bạch Kinh Kinh vẫn không dám tin tưởng hỏi.

Lý Dục Thần đáp: “Cũng không phải cho mày hết, chỉ là để mày dùng trước thôi. Đây là yêu đan của mãng yêu, pháp lực của mãng yêu đó cao cường hơn mày rất nhiều, yêu đan của nó mày không thể một hơi tiêu hóa được, bây giờ chỉ có thể mỗi ngày ôm lấy nó, hấp thụ yêu linh bên trong, đợi tao thu thập thêm một số nguyên liệu, có thời gian sẽ luyện chế vài viên đan dược thiên yêu hóa hình cho mày”.

Bạch Kinh Kinh không biết đan thiên yêu hóa hình là gì, nhưng nó nghe hiểu hai chữ ‘hóa hình’, đối với một yêu quái như nó, độ kiếp và hóa hình là mục tiêu cao nhất phấn đấu cả đời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.