Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 710



Chương 710

“Bang chủ Trương, tôi đến muộn!”, Na Mạc Hòa mặc kệ trận đánh kịch liệt trong sân, mỉm cười bước qua chào hỏi Trương Điên.

Trương Điên thấy Na Mạc Hòa thì cười nói: “Ồ, ngọn gió nào đã thổi ông Na tới đây vậy?”

“Bang chủ Trương nói đùa, hai nhà chúng ta vốn là thông gia, xảy ra chuyện lớn như vậy, sao tôi có thể không đến chứ”.

Na Mạc Hòa bày tỏ thái độ của mình.

Trương Điên thỏa mãn gật gật đầu, chỉ vào sân nói: “Ông Na cũng là người trong võ đạo, ông nhìn cục diện này xem, trận Đánh Chó của tôi có thể vây khốn ba người kia không?”

Na Mạc Hòa quay đầu nhìn đám người đang đánh nhau hỗn loạn, nhanh chóng hiểu rõ cục diện. Trong lòng ông ta thầm giật mình, ba người này thật đúng là cao thủ trong cao thủ.

Ông ta không khỏi may mắn đã đến trễ. Nếu đến sớm hơn một lúc, chỉ dựa vào ông ta và mấy chục vệ sĩ của nhà họ Na, e rằng sẽ phải làm trò cười cho thiên hạ.

Na Mạc Hòa cười nói: “Trận Đánh Chó của Cái Bang nổi tiếng thiên hạ, ba người này đã mạnh hết đà. Theo tôi thấy, nhiều nhất là thêm mười lăm phút nữa, bọn họ sẽ bị vây chết ở trong trận”.

Trương Điên lại hỏi: “Ông Na cảm thấy người phụ nữ này thế nào?”

Na Mạc Hòa sững sờ, nhưng ông ta nhanh chóng hiểu được ý của Trương Điên, trong lòng thầm mắng già đầu rồi còn háo sắc!

“Công phu của người phụ nữ này không tệ, điều hiếm thấy là khuôn mặt hay dáng người đều không thể bắt bẻ, có thể nói khuynh quốc khuynh thành. Đáng tiếc…”, Na Mạc Hòa cố ý thở dài.

“Cớ sao ông Na lại thở dài?”

“Hầy, đáng tiếc bà ta là kẻ địch của ông, nếu không thì, hai người có thể kết thành một đôi trời đất tác thành, vô cùng tương xứng!”

“Ha ha ha…”, Trương Điên cười to: “Ông Na quả thật là hiểu tôi!”

Na Mạc Hòa cũng ngượng ngùng cười theo, nhìn một vòng xung quanh, hỏi: “Đứa cháu Nhữ An kia của tôi đâu?”

Trương Điên trả lời: “Đứa cháu kia của ông đương nhiên là ở cùng một chỗ với con gái Kiều Kiều của tôi. Có điều hiện tại cậu ta thế nào, tôi cũng chẳng biết”.

Viên Khả Kiều đi vào nhà kho của tổng bộ Yếu Môn.

Trong nhà kho, ba người Mã Sơn, Trương Diễm Diễm và Na Nhữ An đang bị trói.

Viên Khả Kiều bước vào, lập tức đi thẳng đến chỗ Na Nhữ An tát vào mặt anh ta chát chát mấy cái.

“Na Nhữ An, anh có ý gì đây hả? Tôi bị người ta bắt cóc, anh lại chạy mất. Nếu không phải bố nuôi của tôi bắt anh về, có phải anh muốn bỏ trốn cùng cô ta không?”

Trên mặt Na Nhữ An đau nhức, buồn bã nói: “Kiều Kiều, em nghe anh giải thích đã, anh không…”

Chát!

Lại một cái tát!

“Em không nghe! Chắc chắn là anh chê em xấu, anh còn muốn bỏ trốn cùng con yêu tinh này, có đúng không?”

Na Nhữ An biết tính tình của Viên Khả Kiều, lúc này giải thích thế nào cũng chẳng có tác dụng, đành chờ tự cô ta nguôi giận.

Nên anh ta dứt khoát không nói nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.