Cao Thủ Toàn Năng Tại Học Đường

Chương 33: Trở Thành Anh Hùng. (1)





- Quý Phong, cậu không sao chứ?
Người đầu tiên đến bên cạnh Quý Phong không phải là cảnh sát mà là Đồng Lôi với khuôn mặt đầy ắp vẻ lo âu.
- Không sao cả, mình đã đánh gục hai tên lưu manh đó rồi, nhưng cảnh sát sao lại biết mà tới đây thế?
Quý Phong cười hỏi:
- Từ đây mà đi xe ô tô đến đồn cảnh sát ít nhất cũng mất mười mấy phút, cho dù cậu đón xe đến đó báo án cũng không thể nào nhanh như vậy!
Đồng Lôi thoáng chần chừ, sau đó mới lên tiếng:
- Mình… mình có số điện thoại đặc biệt của đồn cảnh sát!
Quý Phong lập tức hiểu ra, gật đầu cười nói:
- Thì ra là thế!
Ở đồn cảnh sát của huyện Mang Thạch có một số điện thoại đặc biệt, điều này đã là chuyện ai cũng biết. Thế nhưng người thường sẽ không thể nào biết được dãy số này, mà chỉ có một số ít người nhà của lãnh đạo hoặc có mối quan hệ đặc thù nào đó mới được cung cấp số máy này.
Số điện thoại đặc biệt, tên như ý nghĩa, chính là dãy số phục vụ cho những người đặc biệt. Chẳng qua, người đặc biệt ở đây không phải là những người có cuộc sống khó khăn hay là người không có năng lực gánh vác hành vi của mình, mà hoàn toàn ngược lại, “đặc biệt” ở đây là dùng để chỉ một số người có địa vị đặc thù, hoặc có quan hệ rộng lớn!

Đối với những người như vậy, cục cảnh sát đều đặc biệt lưu lại trong hồ sơ. Khi nhận được điện thoại sẽ lập tức điều động người, có thể là giải vây hoặc bảo vệ cho bọn họ.
Hiển nhiên, thân là thiên kim tiểu thư của bí thư huyện ủy, Đồng Lôi chắc chắn sẽ có tên trong danh sách “những người đặc biệt” rồi. Đồn cảnh sát nếu nhận được điện thoại của cô mà không lo lập tức chạy tới, chỉ sợ ngày hôm sau sẽ có ngay một vị lãnh đạo mới thôi.
Nhìn nét mặt điềm nhiên hiện rõ dưới ánh đèn xe của Quý Phong, không hiểu sao thâm tâm Đồng Lôi bỗng trở nên bấn loạn, cô gấp gáp giải thích:
- Quý Phong, cậu đừng nên hiểu lầm, mình vì sợ cậu đánh không lại hai tên lưu manh kia, mới dùng đến số điện thoại đặc biệt mà báo cảnh sát chứ bình thường mình sẽ không dùng đến số này đâu.
- Ngốc quá!
Quý Phong không nhịn được cười một tiếng, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại đưa tay gõ nhẹ lên đầu Đồng Lôi:
- Có điều kiện như vậy tại sao lại không tận dụng chứ. Dựa vào người nhà cũng không phải là chuyện gì mất mặt mà, chỉ cần không dùng nó để ỷ thế hiếp người là được rồi. Nếu có ai nói này nói nọ thì đấy là do kẻ đó không có chỗ dựa như cậu nên mới ghen ăn tức ở mà nói vậy thôi.
Từ lúc Từ Mặc gọi tên đầu trọc và sáu tên đàn em của nó đến đối phó mình, Quý Phong đã ý thức được bối cảnh, gia thế đối với một người là quan trọng cỡ nào, nhất là còn ở độ tuổi chưa trưởng thành, chỗ dựa thật sự rất trọng yếu.
Nếu Quý Phong có một gia tộc cường đại hoặc có bối cảnh hậu thuẫn, thì Từ Mặc dù có gan bằng trời cũng tuyệt đối không dám không chút suy nghĩ hạ thủ với Quý Phong, lại càng không dám không kiêng nể gì mà uy hiếp hắn như vậy.
Kỳ thật ngay từ lúc nhỏ, Quý Phong đã hiểu được tầm quan trọng của gia thế cùng với bối cảnh. Thưở bé hắn thường xuyên bị bạn bè cùng trang lứa giễu cợt hắn là đứa không cha, thậm chí còn vì điều đó mà bắt nạt hắn!
Tuy lớn lên trong hoàn cảnh này nhưng Quý Phong cũng không có tư tưởng hận đời gì cả, nhất là sau khi có được Trí Não, hắn nhận ra lớn lên trong hoàn cảnh như vậy cũng không có gì xấu, mà ngược lại sẽ giúp cho hắn lý trí hơn, nhìn nhận và phân tích vấn đề cũng tích cực hơn nhiều.
Bởi vậy, khi Quý Phong hâm mộ gia thế của người khác thì chính hắn cũng thầm hạ quyết tâm nếu đã vì việc không có gia thế tốt mà bị người khác cười nhạo, vậy thì hắn phải nỗ lực, phải tự thân sáng tạo ra thứ gọi là gia thế này, ít nhất không để cho con của hắn phải nếm trải những đắng cay mà hắn đã phải chịu đựng.
Những loại người ngay cả một chút nỗ lực cũng không có mà cứ ngồi lo thân trách phận Quý Phong không thèm để trong mắt.
- Cậu yên tâm, mình không nghĩ gì đâu, mọi việc cậu làm cũng chỉ vì muốn tốt cho mình thôi, mình hiểu mà!
Quý Phong mỉm cười, nhanh chóng hóa giải sự xấu hổ bởi hành động vô thức gõ vào đầu cô.
Thật là đáng chết!
Quý Phong thầm mắng mình, chẳng biết khi nãy hắn nghĩ sao mà lại đi vỗ đầu của cô?!
- Thật chứ?
Đồng Lôi lại không hề để tâm đến cử chỉ của Quý Phong, ngược lại chỉ cảm thấy rất vui khi Quý Phong không hề có ý kiến đối với mình!
- Đương nhiên là thật!
Quý Phong mỉm cười nói.

Đúng lúc này, tim Quý Phong lại bỗng dưng đập thình thịch, hắn vội vàng quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Thì ra dòng điện sinh vật sau khi kích hoạt vẫn chưa được tắt đi, cho nên trong đêm tối hắn vẫn nhìn rõ khuôn mặt kiều diễm vô ngần của Đồng Lôi, làm cho nhịp tim bỗng nhiên gia tốc.
- Quý Phong, cậu làm sao vậy?
Đồng Lôi ân cần hỏi han.
- Không, không có gì!
Quý Phong nhất thời hoảng sợ, vội vàng ra lệnh Trí Não thu hồi dòng điện sinh vật.
- Đồng tiểu thư! Đồng tiểu thư!
Đột nhiên vang lên những tiếng gọi lo lắng, ngay sau đó, mười mấy người mặc trang phục cảnh sát nhanh chóng chạy tới.
- Đồng tiểu thư, cô không sao chứ?
Khi nhìn thấy Đồng Lôi bình yên vô sự đứng ở đó, mười mấy cảnh sát kia mới thở phào nhẹ nhõm, một cảnh sát thân hình cao lớn nhanh chóng bước tới nói:
- Tiểu Lôi, tối rồi sao em không về nhà mà lại chạy tới đây?
Nói xong, vị cảnh sát này liếc nhìn sang Quý Phong đang đứng bên cạnh, ánh mắt cảnh giác giống như hắn chính là lưu manh vậy!
Tuy nhiên, sau khi nhìn rõ mặt Quý Phong, viên cảnh sát lại kinh ngạc hô lên:
- Quý Phong, sao lại là cậu?
- Anh biết em? Giọng nói của anh sao nghe thật quen!

Do đã tắt đi dòng điện sinh vật, cho nên Quý Phong nhìn không rõ khuôn mặt của người cảnh sát, chỉ cảm thấy giọng nói rất quen thuộc. Với lại hắn cũng chẳng nhớ ra khi nào mình lại quen được một người cảnh sát cả.
- Anh Nghiêm, anh biết Quý Phong à?
Đồng Lôi ngạc nhiên nhìn người cảnh sát.
Nghe Đồng Lôi nói Quý Phong mới giật mình nhớ ra. Thì ra là đội trưởng Nghiêm, người đã giải vây cho hắn trong vụ Từ Mặc phái người tới kiếm chuyện.
Hắn vội vàng nói:
- Thì ra là đội trưởng Nghiêm, thật có lỗi, vừa rồi em nhìn không được rõ!
- Quý Phong, sao cậu lại ở chỗ này?
Đội trưởng Nghiêm kỳ quái hỏi.
Đồng Lôi cho rằng đội trưởng Nghiêm hiểu lầm Quý Phong là lưu manh, cho nên vội vàng giải thích:
- Anh Nghiêm, Quý Phong là bạn học của em. Bởi hôm nay tan học muộn, em không dám về nhà một mình nên Quý Phong mới đưa em về. Cậu ấy là người tốt, chỉ là trên đường về bọn em lại gặp phải đám lưu manh!
- Hai tên lưu manh đã bị em đánh xỉu rồi!
Quý Phong khẽ cười nói, đồng thời đưa tay chỉ vào hai kẻ đang nằm dưới đất.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.