Chương 1000
Tiếu Văn Nguyệt ngồi lặng thinh kế bên, không hề để tâm. Diệp Thiên nhìn cô ta một cái rồi lắc đầu, đứng dậy.
“Chi tiêu của tôi không cần anh gánh, chút tiền vặt ấy thì tôi không thiếu!”
“Cơ mà nếu anh đã muốn rước lấy nhục nhã thì tôi sẽ chơi với anh một chút, tôi thua thì sẽ tuân theo yêu cầu của anh”.
“Còn nếu tôi thắng, tôi cũng chẳng cần anh bao, tôi chỉ muốn sau này sẽ không phải nhìn thấy anh ở chỗ thụt bi-a này nữa, cái này chắc cũng đơn giản nhỉ?”
Đồng tử Hoàng Cẩm Dư co rụt, ánh mắt lạnh tanh, không khí tại hiện trường bỗng chùng xuống.
“Được, một lời đã định!”
Hoàng Cẩm Dư gật đầu, trong mắt lại bắn ra sự hài lòng khi âm mưu thực hiện được.
Theo cậu ta, mình hoàn toàn có thể áp đảo Diệp Thiên, chỉ cần Diệp Thiên thua thì phải thực hiện lời hứa, giữ khoảng cách với Tiếu Văn Nguyệt, nếu thế thì cậu ta lo gì không theo đuổi được Tiếu Văn Nguyệt?
Còn lỡ cậu ta thua… Hoàng Cẩm Dư hoàn toàn không nghĩ tới khả năng này.
“Cậu muốn chơi theo luật nào?”
Hoàng Cẩm Dư tỏ vẻ hào phóng mà mở tay, để Diệp Thiên lựa chọn.
“Đơn giản thôi, tám bóng”.
Quy tắc “tám bóng” là phân chia bóng lớn, nhỏ, một đến bảy là bóng nhỏ, chín tới mười lăm là bóng lớn, đánh trúng bất kỳ bóng nào trong số đó thì tương đương với việc xác định đánh bóng lớn hay bóng nhỏ, mà đối thủ sẽ ngược lại.
Sau khi thụt xong các bóng thì mới có thể kết thúc cuộc đấu bằng bóng đen số tám cuối cùng, ai hoàn thành quá trình này trước thì thắng.
“Được!”
Hoàng Cẩm Dư gật đầu đồng ý, quy tắc tám bóng chính là thế mạnh của cậu ta.
Cậu ta yêu cầu nữ phục vụ xếp bóng rồi ra hiệu mời Diệp Thiên.
“Nơi này coi như là sân nhà của tôi, cậu là khách, tôi nhường cậu mở màn trước”.
Theo quy tắc tám bóng, ai mở màn trước thì người đó sẽ giành thế chủ động nhưng Hoàng Cẩm Dư cũng không lo lắng về điều này.
Quy tắc tám bóng tổng cộng có mười lăm bóng được bày trên bàn nhỏ, không gian không quá lớn, hơn nữa bóng còn rất dễ dính vào nhau, muốn một cơ mà đánh toàn bộ, không có trình độ và may mắn thì tuyệt đối không làm được.
Cậu ta không cho rằng Diệp Thiên có bản lĩnh này, mà Diệp Thiên chỉ cần sai sót một bước thì cậu ta chắc chắn có thể một cơ đánh hết bóng vào lỗ.
Tề Văn Long bên cạnh nhăn mày, tuy Diệp Thiên có thân thủ mạnh mẽ, một người đánh được vài chục tới cả trăm người nhưng chơi bi-a không giống đánh nhau.
Vừa rồi Diệp Thiên và cậu ta thi với nhau mà còn thua cậu ta một bóng, kỹ thuật bi-a của Hoàng Cẩm Dư lại tuyệt đối hơn hẳn cậu ta, thế sao có Diệp Thiên có thể thắng chứ?
“Nhường tôi mở màn?”
Diệp Thiên cong môi: “Anh mở màn có lẽ còn vài phần cơ hội đó, nhưng anh để tôi mở màn thì chỉ cần một cơ thôi, anh thua ngay đấy!”
Giọng cậu vừa dứt, lúc này bày ra tư thế tiêu chuẩn, ngón tay cái bên trái hơi nhếch lên trên cây cơ, sau đó tay phải dùng lực, một cơ đã được thụt ra.
Bóng trắng biến thành bóng ảnh màu trắng, đánh tới mười lăm bóng được xếp thành hình tam giác, trong tích tắc, mười lăm bóng văng khắp nơi, tự lăn tới bên bàn, tiếng va chạm giữa bóng với bóng vang lên không dứt.