Cao Thủ Tu Chân

Chương 1018



Chương 1018

Đến cuối chợ, Diệp Thiên kéo Hoa Lộng Ảnh bước ra từ trong biển người chen chúc.

Vị đạo sĩ cao to kia lúc này đã đi xa khỏi hội chợ, đang chuẩn bị đi về phía con hẻm nhỏ hẻo lánh.

“Vị đạo trưởng phía trước, xin dừng bước!”

Diệp Thiên thấy vậy, lập tức mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng tựa như sợi tơ truyền đến.

Đạo sĩ cao to lập tức dừng bước, chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Diệp Thiên nhưng không có quá nhiều thay đổi, ngược lại lúc nhìn về phía Hoa Lộng Ảnh, trong mắt ông ta lại lóe lên một tia dị thường, mang theo mấy phần tán dương.

Ông ta dừng lại ở đầu hẻm, Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh bước về phía trước.

“Thí chủ gọi tôi có chuyện gì?”

Tay ông ta cầm cây phất trần, giọng nói lãnh đạm, không có một chút cảm xúc dao động, đôi mắt đen tuyền sâu thẳm, tựa như một cái hố đen thần dị.

Hoa Lộng Ảnh nhìn thoáng qua liền biết người này bất phàm, nhưng cô không lên tiếng, mà nhìn về phía Diệp Thiên, cô không hiểu tại sao Diệp Thiên lại gọi người này tới.

Ở cảnh giới của Diệp Thiên, cho dù tồn tại người phi thường cỡ nào, trong mắt cậu cũng chỉ là loại bình thường, nhưng cô có thể cảm nhận được rõ ràng một phần lo lắng ẩn chứa trong giọng nói vừa rồi của Diệp Thiên, dường như cậu sợ để vị đạo sĩ này bỏ đi như thế.

Diệp Thiên khẽ mỉm cười với Hoa Lộng Ảnh, buông bàn tay ngọc ngà của cô ra, sau đó hơi cúi đầu với đạo sĩ, cung tay làm lễ nói: “Anh muốnời đạo trưởng uống một ly rượu, không biết ông có đồng ý không?”

Đạo sĩ cao to nhìn chăm chú Diệp Thiên, ánh mắt lóe sáng, cuối cùng trên mặt ông ta lộ ra một nụ cười, thẳng thắn gật đầu.

“Người ngoại đạo như tôi, một thân một mình, giờ có thí chủ nguyện ý chủ động muốn tốn kém để mời tôi uống rượu uống trà, cớ sao lại không đồng ý chứ?”

Diệp Thiên cũng thoải mái cười một tiếng, xuôi tay: “Mời!”

Đạo sĩ cao to đi theo sau Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh, Diệp Thiên đã chọn một quán rượu nhỏ mang phong cách cổ đại, bất luận là về cách trang trí hay là biển hiệu thì đều rất giống với một tửu lâu trà quán cổ đại.

Công việc kinh doanh của quán rượu khá ảm đạm, chỉ có một bàn này của Diệp Thiên, cậu với đạo sĩ cao to ngồi đối diện nhau, Hoa Lộng Ảnh thì ngồi bên cạnh cậu.

“Ông chủ, một cân rượu cao lương, một cân thịt bò kho, một dĩa đậu phộng!”

Diệp Thiên thay đổi vẻ trầm tĩnh thường ngày, cao giọng hét lớn về phía quầy tính tiền.

“Khoan đã!”

Đạo sĩ cao to lúc này xua tay chặn lại.

“Thịt đủ rồi, đậu phộng cũng đủ rồi, nhưng một cân rượu thì còn lâu mới đủ!”

“Ông chủ, mang 10 cân rượu cao lương lên đây, tính tiền cho vị thí chủ này!”

Ông chủ nghe vậy, mặt liền biến sắc. Mặc dù rượu cao lương ở chỗ ông ta không tính là cực mạnh, nhưng nồng độ rượu tuyệt đối không thấp, người bình thường uống một cân cũng đã đủ say mèm rồi, vị đạo sĩ này vừa mở miệng đã muốn 10 cân, ai có thể uống nổi chứ?

Ông ta nhìn về phía Diệp Thiên, Diệp Thiên lại cười lớn hai tiếng rồi gật đầu.

“Nghe đạo trưởng nói rồi đó, đi lấy rượu đi!”

Hoa Lộng Ảnh vừa giơ tay lên, mười tờ tiền một trăm tệ đã đặt sẵn trên bàn, ông chủ nhận lấy tiền, lập tức vui vẻ ra mặt, đi sắp xếp người bắt tay vào làm chuẩn bị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.