Chương 1029
“Lần này xong rồi!”
Cô ta vốn đinh dựa vào mối quan hệ giữa mình và Lưu Hằng để có thể dùng vài câu nói cứu vãn nhưng Diệp Thiên ra tay đã khiến cho suy nghĩ của cô ta vỡ vụn.
Bây giờ, dù Lưu Hằng không ra tay với Diệp Thiên thì chủ nhà của buổi tiệc lần này cũng sẽ không tha cho cậu.
Cô ta nhìn Lý Tinh Tinh thế nhưng không hề nhìn thấy bất kỳ sự lo lắng nào từ cô ta. Lí Tinh Tinh chỉ tỏ ra bình tĩnh, đưa tay lên cằm giống như những gì Diệp Thiên làm là điều đương nhiên vậy.
“To gan cuồng ngạo. Cậu là ai mà dám ra tay ở đây? Cậu có biết đây là đâu không?”
Một tiếng quát vang lên. Một người đàn ông trung niên mặc vest đen sải bước đi vào đứng trước mặt Diệp Thiên.
“Lưu Chí Toàn sao?”
Nhìn thấy người tới, Tiết Tử Kỳ bỗng cảm thấy nặng nề.
Người tới chính là gia chủ của nhà họ Lưu, bố của Lưu Hằng.
Đây là một thương nhân làm mưa làm gió ở thủ đô, giá trị không dưới một tỷ tệ hơn nữa còn có mối quan hệ rộng, là một nhân vật mà giới thương nhân ở thủ đô muốn đấu lại cũng khó.
Diệp Thiên thản nhiên nhìn: “Còn lắm lời thì tôi cũng vứt ông luôn đấy!”
Lưu Chí Toàn đanh mặt. Là một thương nhân, ông ta khó có thể tưởng tượng lại có một vãn bối dám nói với mình như vậy.
Ông ta lập tức sầm mặt: “Ngông cuồng!”
“Hôm nay là buổi tiệc của tầng lớp thượng lưu do nhà họ Giang tổ chức. Vậy mà cậu dám làm loạn ở đây, không nghĩ đến hậu quả à?”
“Lại còn đòi ra tay với tôi. Với cái loại ngông cuồng không biết điều như cậu thì tôi thấy cậu căn bản không đủ tư cách tham gia buổi tiệc này, là do lẻn vào đúng không, giờ tôi sẽ gọi…”
Hai từ ‘bảo vệ’ còn chưa kịp nói ra thì Diệp Thiên đã lại vung tay.
Cả người Lưu Chí Toàn bay lên không trung đập vào người Lưu Hằng. Hai bố con một trước một sau đều bị Diệp Thiên vứt ra ngoài ngã chảy máu đầu và bị thương nặng ngay tại chỗ.
“Soạt!
Không ít người nín thở. May mà những người này đều là giới thượng lưu quyền quý, vậy mà còn phải tái mặt.
Diệp Thiên không chỉ khiến Lưu Hằng bị thương mà còn dám ra tay với cả thương nhân tầm cỡ như Lưu Chí Toàn.
Tiết Tử Kỳ ngồi phịch xuống ghế, mặt cắt không ra hột máu. Cô ta đã cảm thấy cạn lời thật sự với Diệp Thiên rồi.
Diệp Thiên kéo một chiếc ghế ngồi xuống giống như vừa làm một chuyện cỏn con. Cậu quay đầu nhìn toàn bộ hiện trường và thản nhiên nói.
“Còn ai có ý kiến nữa không?”
Không ít người ở gần cậu đều co rúm, lùi lại phía sau vài bước như sợ sẽ trở thành kẻ tiếp theo. Trong nháy mắt, những kẻ quyền quý bình thường luôn tỏ ra trịch thượng thì giờ im lặng như tờ, không ai còn dám lên tiếng nói Diệp Thiên nữa.
Đám đông im lặng. Mặc dù bọn họ không dám lên tiếng như thực ra đang cười thầm.
Diệp Thiên to gan, dám ra tay trong buổi tiệc như vậy thì với phong cách làm việc của nhà họ Giang, chắc hắn họ sẽ không bỏ qua cho cậu.
Đúng lúc này, một bóng hình đột nhiên xuất hiện ở cửa lớn. Mọi người ngoái đầu nhìn thì thấy Âu Dương Đoạn Vân mặc áo gấm cùng với những thanh niên khác của nhà Âu Dương đi tới.
Thấy Âu Dương Đoạn Vân xuất hiện, Lưu Hằng vừa mới tỉnh táo đã giống như vớ được cọng cỏ cứu mạng bèn hét lên với Âu Dương Đoạn Vân: “Anh họ, cứu em!”