Cao Thủ Tu Chân

Chương 1050



Chương 1050

“Ầm!”.

Năng lượng của một quyền lan ra, những kiến trúc ở gần hai người đồng loạt xuất hiện vết rạn nứt, vài kiến trúc không kiên cố đã đổ sụp xuống.

Kính chống đạn của Trung Hoa Các cũng xuất hiện vết lõm và rạn nứt, trông có vẻ lung lay sắp đổ, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp xuống.

“Vèo!”.

Diệp Thiên lộn nhào bay ngược ra sau. Trước kia, Cận Vô Trần cũng từng sử dụng chiêu Băng Kình này mà không thể lay chuyển cậu mảy may, nhưng Trương Chí Lăng sử dụng chiêu này lại có uy lực mạnh hơn gấp nhiều lần, hai người hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Trương Chí Lăng đẩy lùi Diệp Thiên, bản thân ông ta cũng lùi lại mấy bước, khống chế lực phản chấn dưới chân. Sau đó ông ta giơ cánh tay lên, một tay tạo kiếm quyết, đưa ngang kiếm trước người, đột ngột đâm tới.

“Thái Cực Kiếm – Xuyên Phong Thích!”.

Kiếm này vừa đâm ra, không khí giữa đất trời khuấy động. Vô số luồng gió cuộn đến hội tụ xung quanh Kim Kiếm, hình thành vô số mũi nhọn lốc xoáy có thể thấy bằng mắt thường, sau đó phóng vọt đi.

Mỗi một mũi nhọn đều sắc bén tột cùng, hàng nghìn hàng vạn mũi nhọn bằng gió phóng tới, có thể đâm nát cả một chiếc xe bọc thép cao cấp đã được gia cố trong chốc lát.

“Tam Tuyệt Quyền, Đoạn Hồn!”.

Diệp Thiên kéo tay phải về, ánh sáng xanh lấp lánh trên bề mặt nắm đấm, ngay sau đó đánh ra một quyền.

Trong hư không, dấu nắm tay màu xanh lam không ngừng phóng to ở trước mặt Diệp Thiên, giống như hoa sen nở rộ, quét ngang hơn mười trượng, đánh thẳng về phía trước.

“Keng keng!”.

Tiếng kim loại va chạm không ngừng vang lên. Trên dấu ấn màu xanh lam có vô số sóng gợn li ti lan ra, giống như vô số hạt mưa nho nhỏ rơi xuống. Tiếng không khí xé toạc liên tiếp vang lên, trên không trung gió nổi mây vần.

“Phá cho tôi!”.

Diệp Thiên quát khẽ một tiếng, ánh sáng trong mắt tăng vọt, Phệ Thiên Huyền Khí trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, ánh sáng xanh càng đậm.

“Vù!”.

Quyền kình vô biên, mũi nhọn gió lốc mà Trương Chí Lăng đánh ra lần lượt vỡ tan dưới sự va chạm của quyền ấn, nổ tan tành giống như củi mục giòn dễ gãy.

“Rốt cuộc Diệp Lăng Thiên đã tu luyện như thế nào? Chưa tới hai mươi tuổi mà có thể sở hữu sức mạnh kiên cố vững chắc như vậy, ngay cả Xuyên Phong Thích cũng không thể ngăn được cậu ta?”.

Trương Chí Lăng đăm chiêu, sức mạnh một quyền của Diệp Thiên thế như chẻ tre, thoáng chốc đã đến trước mặt ông ta.

“Càn Khôn Phách!”.

Trương Chí Lăng không vội, nhấc kiếm lên vung ngang trước người.

Ánh kiếm chém vào không trung, chẻ đôi quyền ấn màu xanh lam, khiến nó hóa thành vô số đốm sáng rồi tan biến.

Hai người giao đấu ngang tài ngang sức.

“Diệp Lăng Thiên, chẳng trách sư đệ Vô Trần của tôi lại chết dưới tay cậu!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.