Chương 1056
Cậu khẽ lắc đầu: “Ông nên biết rõ, ông không thắng nổi tôi đâu!”
Nếu như là người khác thì có lẽ Diệp Thiên đã đánh tan xương nát thịt rồi. Đối với kẻ địch, cậu chưa bao giờ nương tay, nhưng Trương Chí Lăng thì cậu không thể ra tay quá tàn nhẫn được.
Trương Chí Lăng co đồng tử, không hề phản bác. Vừa rồi mười cú đấm liên tiếp của Diệp Thiên, mỗi đấm ông ta đều phải dùng toàn lực đỡ lấy, vậy mà kết quả còn bị đánh tan chân khí bảo vệ cơ thể và vẫn bị Diệp Thiên đánh trọng thương.
Lúc này lục phủ ngũ tạng của ông ta đã bị thương nặng, sức chiến đấu giảm sút thì sao có thể đấu được với khí thế hừng hực của Diệp Thiên chứ?
Diệp Thiên phóng sức mạnh trên cơ thể giống như cả không gian chìm vào bóng tối chỉ còn nghe thấy âm thanh văng vẳng bên tai.
“Trương đạo trưởng, ông mang tới đại ân cho tôi, nếu không có ông, có lẽ đã không có Diệp Lăng Thiên của ngày hôm nay. Đối với chuyện về sư đệ của ông, không hề có đúng sai, chỉ là quy luật mạnh thì thắng yếu trong giới võ đạo mà thôi, chắc ông biết rõ!”
“Tình thế bây giờ, ông báo thù cũng vô vọng, mà tôi thì không có ý muốn giết ông, chi bằng vậy thôi!”
“Nếu sau này ông vẫn còn muốn tìm tôi báo thù thì tôi có thể tiếp ông bất cứ lúc nào!”
Cậu nói xong thì hơi khựng lại. Đúng lúc đó, Trương Chí Lăng gầm lên.
“Diệp Lăng Thiên, cậu đứng lại!”
Đôi mắt Trương Chí Lăng ánh lên sự lạnh lẽo, khí thế bỗng dâng lên. Ông ta dường như không có ý định từ bỏ cuộc chiến.
“Đúng là tôi không thắng được cậu!”
“Nhưng thù của sư đệ Vô Trần thì phải báo!”
Sự quyết tâm hiện lên trong mắt ông ta: “Vì danh dự của Võ Đang, cuộc chiến này dù có phải thịt nát xương tan thì cũng phải đấu với cậu tới cùng!”
Ông ta vừa dứt lời thì cây kiếm Võ Đang trong đại sảnh nảy lên, lao lên trời và đáp xuống tay ông ta.
Toàn bộ chân khí trong cơ thể ông ta được truyền thẳng tới cây kiếm vàng khiến cho cây kiếm phát sáng, sức mạnh lẫm liệt của cây kiếm bao trùm không gian. Vài con chim chẳng may bay lạc qua đều bị chém sạch.
Diệp Thiên đanh mắt, cảm thấy bất an.
Cách thức này cậu đã từng được chứng kiến. Năm xưa trong trận chiến với Watanabe Heizou ở đỉnh núi Phi Vũ, nhát kiếm cuối cùng của Wantanabe Heizou cũng y như thế này.
“Trương Chí Lăng, đây là lấy thân làm kiếm, đưa ra đòn tuyệt sát sao?”
Mấy người Diệp Vân Long tái mặt. Bọn họ không hổ danh là những người luyện võ lâu năm. Mặc dù tu vi không bằng Diệp Thiên và Trương Chí Lăng nhưng cũng biết được ý đồ lúc này của ông ta.
Bọn họ thật không ngờ, Trương Chí Lăng lại có thể điên cuồng tới mức này. Dù có phải thịt nát xương tan, dùng toàn bộ tính mạng thì cũng phải dùng mạng đổi mạng với Diệp Thiên.
“Hầy!”
Diệp Thiên ngửa cổ khẽ thở dài.
“Vì báo thù, vì danh tiếng của Võ Đang, ông làm vậy có đáng không?”