Chương 1083
Vẻ mặt Hoàng Nhạc Lễ và Lưu Tôn cũng khẽ thay đổi, bọn họ lại không ngờ, đối tượng đính hôn của Ngô Vũ Tinh lại có thể có gia thế như vậy.
Chỉ duy nhất Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh vẫn ở chỗ cũ, ngồi đó không động đậy gì.
Tiếng ồn ào bên dưới vang lên, Vương Quế đang chào hỏi thông gia và con rể, khắp nơi đều là tiếng chúc mừng, mời rượu.
Hơn mười phút sau, tiếng bước chân ở cầu thang truyền đến, một đám người đi theo phía sau Vương Quế, đi đến lầu hai.
Hôm nay Ngô Duyệt Tinh mặc váy đỏ, đầu đeo vòng hoa, gương mặt trang điểm nhẹ trông có vẻ xinh đẹp thoát tục, bên cạnh cô ấy là chính là thanh niên nho nhã đồ tây giày da kia, hai người đứng cạnh nhau lại vô cùng xứng đôi.
“Hán Bình, đây đều là bạn học của Tiểu Vũ!”
Vương Quế giới thiệu với chàng trai, chàng trai nâng chén với mấy người họ, mọi người cũng vội đáp lễ.
Vừa cạn một ly, Vương Quế lại quay sang Diệp Thiên.
“Đây là Diệp Thiên, bạn lúc nhỏ của Duyệt Tinh, đã mấy năm không gặp Duyệt Tinh rồi, bác cố ý mời thằng bé ở lại tham gia tiệc đính hôn của các con. Hán Bình, đây là một trong những bạn tốt nhất của Duyệt Tinh, hai đứa phải uống với nhau một ly đi!”
Chàng trai nghe vậy, ánh mắt lập tức thay đổi.
“Diệp Thiên?”
Cái tên này, hắn không chỉ nghe thấy một lần từ miệng Ngô Duyệt Tinh, nhất là khi hắn còn chưa theo đuổi được Ngô Duyệt Tinh thì bạn bè của cô ấy đã từng nói cho hắn biết, Diệp Thiên là sự tồn tại vô cùng đặc biệt trong lòng Ngô Duyệt Tinh.
Kể từ lúc đó, hắn đã âm thầm để ý cái tên này, chỉ là chưa từng nhìn thấy, nên hắn cũng không quan tâm đến nữa.
Không ngờ đến tiệc đính hôn này, hắn lại gặp được người mà Ngô Duyệt Tinh luôn ghi nhớ trong lòng.
Ánh mắt hắn chợt lóe lên, đánh giá Diệp Thiên chốc lát, sau đó nhếch miệng cười, chìa tay ra với Diệp Thiên.
“Chào cậu, Diệp Thiên, tôi là chồng sắp cưới của Ngô Duyệt Tinh, Lâm Hán Bình, tôi đã nghe danh cậu từ lâu rồi!”
Diệp Thiên không hề nghĩ nhiều, khẽ cười đáp lại, bắt tay với Lâm Hán Bình.
Ngay khi hai người bắt tay nhau, ánh mắt Lâm Hán Bình chợt lóe lên chút hung tàn, bàn tay đột nhiên dùng sức.
Trong khoảnh khắc tiếp xúc với bàn tay của Diệp Thiên, Lâm Hán Bình đột nhiên dùng sức.
Hắn không chỉ là sinh viên tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng, mà còn có gia cảnh không tầm thường, từ nhỏ đã đi theo một vị Tông sư Aikido luyện võ, võ công đã sớm đạt đến hoàn mỹ thuần thục, dốc hết sức lực có thể nhẹ nhàng bóp nát một cục gạch.
Hắn cũng không dốc hết sức lực, chỉ hơi dùng sức muốn cho Diệp Thiên nếm chút đau đớn mà kêu gào xấu mặt, nhưng Diệp Thiên lại không hề nhúc nhích, thậm chí biểu cảm còn không mảy may dao động.
“Hả?”
Hắn hơi kinh ngạc, lấy sức mạnh hiện giờ của mình, chỉ sợ một số người luyện võ cũng phải toát mồ hôi hột, nhưng tay Diệp Thiên lại không hề kháng cự, tựa như không cảm giác thấy sức lực trên tay hắn.
Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Diệp Thiên, hắn bất giác tăng thêm sức lực.
Nhưng cho dù Lâm Hán Bình gắng sức như thế nào, bàn tay Diệp Thiên vẫn vững như đá, không có chút phản ứng gì, khi hắn định dốc hết sức lực thì lại cảm thấy bàn tay trống không, Diệp Thiên đã rút tay về rồi.