Cao Thủ Tu Chân

Chương 1099



Chương 1099

“Diệp tiên sinh?”

Đồng tử Lâm Hán Bình co lại, miệng há hốc như nuốt phải một nắm đấm.

Ngô Duyệt Tinh và Ngô Duyệt Vũ cũng khựng người rồi lập tức hô lên đầy kinh hãi.

“Không thể nào?”

Hai chị em nhìn nhau, chỉ cảm thấy không dám tin vào mắt và tai mình.

Diệp tiên sinh, cách xưng hô này đã trở thành truyền kỳ trong giới thượng lưu ở tỉnh Xuyên. Một đỉnh cao mà không ai có thể vượt qua. Mặc dù bọn họ còn cách xa cái gọi là giới thượng lưu của tỉnh Xuyên nhưng đối với danh hiệu Diệp tiên sinh thì cũng đã sớm nghe thấy như sấm rền và luôn muốn được gặp một lần.

Đây là truyền kỳ thực sự ở tỉnh Xuyên, là bá chủ thật sự, dù có là bí thư của một tỉnh thì cũng lắm cũng chỉ ngồi được ngang hàng với cậu mà thôi.

Mặc dù Diệp tiên sinh vang danh khắp tỉnh Xuyên, nhưng những người từng gặp cậu thật sự cũng chỉ có vài nhân vật hàng đầu, có địa vị được tôn sùng mà thôi. Còn lại phần lớn người dân thường không biết mặt mũi thật sự của cậu như thế nào.

Bọn họ thật sự không ngờ, người cùng lớn lên, cùng chơi đùa với mình lại là Diệp tiên sinh bá đạo khắp cả tỉnh.

“Ông không cần khách sáo với tôi, ông là bố chồng của chị Tinh thì cũng là bề trên của tôi!”

Diệp Thiên xua tay với Lâm Lạc Thiên và cười nhạt.

Cậu thật sự không coi Lâm Lạc Thiên ra gì, nhưng nể tình Ngô Duyệt Tinh thì đương nhiên cậu cũng phải nhún nhường đôi chút.

Lâm Hán Bình ở phía sau đã đứng ngây như phỗng từ lâu. Hắn giống như vừa chịu phải một cú sốc cực lớn vậy.

Trước đó, hắn còn coi Diệp Thiên là tình địch giả tưởng, vừa ra mắt đã định ra uy với cậu. Vậy mà một thanh niên mặc toàn đồ chợ trước mặt này lại là bá chủ của tỉnh Xuyên mà cả đời này có khi hắn cũng không theo kịp.

Hai người bất luận là thân phận, địa vị, sự giàu có, quyền lực thì đều chênh lệnh hàng nghìn kilomet vậy mà điều nực cười là trước đó, hắn còn khiêu khích Diệp Thiên.

“Tiểu Thiên, em…em là Diệp tiên sinh sao?”

Ngô Duyệt Tinh vẫn không thể chấp nhận thông tin kinh thiên động địa này nên cô ấy không dám tin.

“Vâng!”, Diệp Thiên xin lỗi: “Ngại quá chị Tinh, không phải em có ý muốn giấu!”

Ngô Duyệt Tinh đanh mắt, không còn nói ra được gì nữa. Ngô Duyệt Vũ đứng bên cạnh thì cũng đơ người.

Cô ta nhớ lại những lời trước đó nói với Diệp Thiên và thầm cười chính mình.

Cô ta lại đi hỏi dựa vào cái gì mà Diệp Thiên bắt cô phải khâm phục. Giờ xem ra, câu nói đó chẳng khác gì tự sỉ nhục chính mình.

Ba yêu cầu mà cô ta nhắc tới, giàu có, nắm giữ một phương, một địch một trăm thì tất cả đều là chuyện quá nhỏ đối với Diệp Thiên.

Diệp Thiên chèn ép cả tỉnh Xuyên, thì đâu chỉ là nắm giữ một phương nữa mà là nắm giữ cả một chế độ, cả một tỉnh luôn rồi.

Vừa rồi, một mình thầy Lý đã đánh gục mấy chục người, thêm hơn hai mươi vệ sĩ áo đen, còn Diệp Thiên thì dễ dàng hạ gục ông ta trong vài giây, như vậy thì có được tính là một chọi một trăm không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.