Chương 1106
Từ nơi này đến Song Tu Tông chỉ khoảng nửa giờ đi thuyền, Diệp Thiên lèo lái ở phía sau, ngược lại trở thành người chèo thuyền chuyên nghiệp, còn Dương Duyệt và Hoa Lộng Ảnh xúm vào nhau trò chuyện vô cùng sôi nổi.
“Chị Hoa, chị nói xem lần này em trai tôi có thể đoạt giải nhất, chiếm được sự ưu ái của truyền nhân Song Tu Tông được không?”
Hoa Lộng Ảnh hơi mỉm cười, nhưng lại không biết trả lời như thế nào.
Cô quen biết truyền nhân thế hệ này của Song Tu Tông, tu vi của đối phương đã ngang bằng cô một năm trước, tuy rằng do Song Tu Tông hành sự khiêm tốn, người này chưa được xếp vào một trong bảy thiên tài đứng đầu nhưng một thân tu vi ấy lại không hề kém cạnh so với cô và Diệp Tinh chút nào.
Theo tính toán của cô, tu vi hiện tại của truyền nhân Song Tu Tông đương nhiên cũng bước vào cảnh giới chí tôn võ thuật. Còn đám võ giả trẻ tuổi đến tham gia đại hội kén rể này, vừa rồi có vài vị đỉnh cao tông tượng đi ngang qua, chỉ với những người này đã không phải là hạng đỉnh cao tông tượng như Dương Cương có thể chống lại được, chứ đừng nói tới có khả năng còn có một vài chí tôn bán bộ, thậm chí là chí tôn võ thuật.
Trong số nhiều cao thủ như vậy, Dương Cương muốn thi triển hết tài năng của mình giành lấy quán quân sao, khác nào là nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng cô cũng ngại đả kích hai chị em nên chỉ có thể khẽ cười nói: “Với tu vi của Dương Cương thì xác suất khoảng bảy phần là được”.
Nghe thấy bảy phần, Dương Duyệt tức khắc mặt mày hớn hở.
“Tiểu Cương, nghe thấy không, ngay cả chị Hoa cũng nói em có bảy phần mười khả năng chiến thắng, lần này nhất định phải biểu hiện cho tốt có biết không?”
Đôi mắt cô ta lóe lên ánh nhìn vui mừng, vô cùng mong đợi.
Nghe có vẻ bọn họ có chút tên tuổi ở sơn trang Thiết Kiếm Tây Bắc nhưng sơn trang to như vậy chỉ có bố cô ta là người tu võ, hơn nữa chẳng qua ông ấy chỉ là một tán tu, dựa vào một quyển Thiết Kiếm Lục Thức mà ngày xưa nhặt được để lập nghiệp, có chút tiếng tăm ở Tây Bắc. Nhưng đưa mắt nhìn khắp giới võ thuật Hoa Hạ, những kẻ nghe qua chỉ ít ỏi vài người.
Lần này sở dĩ cô ta dẫn Dương Cương vượt đường sá xa xôi đến đây chính là hi vọng Dương Cương có được ưu ái của truyền nhân Song Tu Tông, trở thành vị hôn phu của Song Tu Tông nhiệm kỳ này và cùng nhau tu luyện Song Tu Công Quyết.
Có như vậy, mượn tiếng tăm của Song Tu Tông, tiếng tăm của Sơn trang Thiết Kiếm cũng sẽ được vang danh hơn, nổi tiếng ở đất Hoa Hạ.
Diệp Thiên im lặng chèo thuyền ở đằng sau, cười thầm lắc đầu nhưng không nói ra.
Nửa tiếng sau, cuối cùng mấy người cũng tới hạ du sông Liêu trên đảo Hà Tâm, Diệp Thiên vốn định tiễn hai người xuống thuyền bèn lập tức đi trước mở đường, ai ngờ Dương Duyệt lại bất ngờ lên tiếng.
“Chị Hoa, hai người thật sự không đi Song Tu Tông à?”
Cô ta nhìn về phía Hoa Lộng Ảnh dò hỏi: “Đại hội kén rể chiêu thân lần này, Long Môn của Song Tu Tông cũng sẽ mở ra. Nghe nói Long Môn của Song Tu Tông có dị thú xuất hiện, từ trăm năm trước đã được Song Tu Tông cung phụng trong đó, chị không muốn đi xem chút sao?”
Cô ta vừa dứt lời, Hoa Lộng Ảnh vẫn chưa phản ứng lại thì Diệp Thiên bên cạnh mắt đã sáng bừng như sao.
“Long Môn?”
Đây là lần đầu tiên diệp thân nghe nói tới.
Cậu hơi dừng lại, nheo mắt nhìn. Song Tu Tông ở chỗ của Doanh Môn, doanh môn đã từng truy long cũng xảy ra gần đây, tất cả mọi chuyện cậu cảm thấy cực kỳ có khả năng có liên quan đến Long Môn của Song Tu Tông này.