Cao Thủ Tu Chân

Chương 1119



Chương 1119

Đối mặt với Thích Kiếm Anh, Hứa Phi Đằng không hề nghiêm túc, thậm chí còn dùng một tay đánh trả?

“Ngông cuồng!”

Trong lòng Thích Kiếm Anh căm tức, lúc này quát lớn một tiếng, trường kiếm trong tay đánh ra ngoài.

Một kiếm này của anh ta, nội kình tựa rồng lớn điên cuồng lao ra khỏi biển cả, trường kiếm lóe ra ánh sáng bạc, chói mắt át cả ánh trời.

Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe, tựa thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ.

“Vút!”

Thanh kiếm phát ra âm thanh lanh lảnh vang dội, giống như một con Giao Long chợt lướt qua, rất nhiều thiên tài ở đây đều lấy làm kinh ngạc, thán phục sức mạnh của Thích Kiếm Anh.

Mũi kiếm lướt qua, đủ để cắt đứt một chiếc xe hơi nhỏ, mà Hứa Phi Đằng lại không tránh không né, trái lại còn tiến lên, quạt giấy trong tay bắn ra giữa trời.

Anh ta vừa bắn ra, biểu cảm của Thích Kiếm Anh lập tức thay đổi cực độ, Thích Kiếm Anh có thể cảm giác được rõ ràng, thế kiếm mình đánh ra bị Hứa Phi Đằng phá vỡ, toàn bộ sức mạnh trong đó bị chém thành hai phần.

Mà trong khoảnh khắc đánh ra này, anh ta chỉ cảm thấy lồng ngực nhói đau, bị một sức mạnh khổng lồ đánh bay ra xa mười trượng, lùi đến vị trí giáp ranh với dưới đài.

Còn Hứa Phi Đằng chỉ đánh ra một chiêu, lúc này thu tay lại, giống như không còn hứng thú đánh ra chiêu thứ hai.

Người ở đây, ngoại trừ Thượng Quan Uyển Nhi, Hoa Lộng Ảnh và vợ chồng Yên Nam Phi, hầu hết những người còn lại đều không biết là xảy ra chuyện gì.

Mọi người tập trung nhìn lại, chỉ thấy Thích Kiếm Anh vẻ mặt như tro tàn đứng dậy tại nơi giáp ranh với dưới đài, cả người ngây ra như phỗng.

Tại vị trí trái tim nơi lồng ngực anh ta, một vết rách của áo thình lình lọt vào tầm mắt mọi người, vào đến tận da thịt, nhưng lại không hề tổn thương xíu xiu đến da thịt.

“Ồ!”

Mọi người ở đây khiếp sợ hô lên, biểu cảm chợt thay đổi.

Bọn họ đều biết, Thích Kiếm Anh thua rồi, hoàn toàn thua rồi.

Nhưng lại chỉ một chiêu, cao thủ thiên tài Hoa Sơn này bị đối phương công kích trực tiếp vào trái tim, nếu như không phải Hứa Phi Đằng nương tay, một chiêu này hoàn toàn đủ để xuyên thủng trái tim, giết chết anh ta ngay tại chỗ.

Cùng là Vũ Tôn, vì sao lại có chênh lệch lớn như vậy?

Các thiên tài tuấn kiệt giới võ đạo Hoa Hạ đều trở nên nghiêm túc, tu vi của Hứa Phi Đằng như vậy, trong thế hệ trẻ tuổi, ai có thể đánh lại?

Dù là Thượng Quan Uyển Nhi, ánh mắt cũng cứng lại, cô ta tự thấy mình có thể đánh thắng Thích Kiếm Anh, nhưng một chiêu giành thắng lợi, cô ta tuyệt đối không làm được.

Hứa Phi Đằng ngạo nghễ đứng trên khán đài, nhếch miệng tỏ vẻ khinh thường.

“Đây chính là một trong những thiên tài đứng đầu Cửu Đại giới võ đạo Hoa Hạ sao? Hóa ra cũng chỉ là trò cười mà thôi, xem ra trăm trôi đi, võ lâm Trung Nguyên đã không còn người nào rồi!”

Câu nói này của anh ta chẳng khác gì nhằm vào toàn bộ Hoa Hạ, bỡn cợt rất nhiều thiên tài không đáng một đồng, nhưng lại không có ai ở đây dám phản bác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.