Cao Thủ Tu Chân

Chương 1285



Chương 1285

Cô ta không che giấu thêm nữa, mỉm cười và chậm rãi bước đến trước mặt Diệp Thiên rồi ngồi xuống, uống cạn ly rượu.

Diệp Thiên cũng cạn ly cùng cô ta. Cô ta đặt ly rượu xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô cùng điển trai của Diệp Thiên.

“Diệp Đế Vương, từ nhỏ tôi đã nhận Jason Deron – vua sát thủ tiền nhiệm làm thầy, học kỹ năng giết người và cả khả năng che giấu khí tức, tự hỏi trước giờ chưa từng có ai phát hiện ra được thân phận thật sự của tôi”.

“Tôi rất muốn biết, làm thế nào mà anh lại nhận ra tôi được?”

Cô ta chống tay lên má, giống như một cô gái đang tò mò, dù cho người từng trải nhiều hơn và có cấp bậc cao hơn nữa thì cũng khó có thể nhìn ra được mối liên kết giữa con người trước mắt với “Ripper”nổi danh trong giới sát thủ quốc tế được.

Diệp Thiên mỉm cười, thản nhiên nói: “Nói cho cùng thì khí tức của con người là không giống nhau, khí tức của bất kì ai cũng sẽ có sự khác biệt so với người khác, huống hồ gì là võ giả có tu vi đạt đến tầm cỡ siêu phàm thần phẩm?”

“Mặc dù khả năng che giấu khí tức của cô đã đạt đến trình độ gần như tuyệt đối rồi, có thể đến một người cấp vương đứng trước mặt cô cũng chưa chắc có thể nhận ra được, nhưng đáng tiếc, người mà cô gặp lại là tôi”.

“Trước thần niệm của tôi, bất kể cô là nhân vật thế nào thì cũng đều phải hiện hình thôi”.

“Thần niệm?”, Đàm Băng Băng giật mình, nói tiếp: “Không ngờ anh lại là đại sư sức mạnh tinh thần”.

Cái gọi là đại sư sức mạnh tinh thần chính là cách gọi chung của cao thủ tứ phương dành cho những cao thủ có sức mạnh tinh thần đạt đến cảnh giới quy nguyên.

Cô ta không ngờ Diệp Thiên ngoài việc là võ giả giỏi nhất trong số những võ giả hiện nay mà còn là một đại năng sức mạnh tinh thần.

Phải biết rằng, con đường võ đạo lúc mới bắt đầu thì dễ nhưng sau đó sẽ khó khăn hơn, mà tu luyện sức mạnh tinh thần thì lại hoàn toàn trái ngược với võ đạo, khó trước rồi mới dễ sau.

Muốn nâng cao hai loại tu vi này lên cùng cảnh giới thì ngoài việc phải có ý chí vô cùng mạnh mẽ ra, còn cần phải có thiên phú chưa ai từng có.

Cô ta vốn không cách nào với tới được đẳng cấp hiện tại của Diệp Thiên.

Đàm Băng Băng nghĩ đến đây thì liền nở nụ cười đau khổ.

“Diệp Đế Vương, vốn dĩ tối nay tôi đến là định ám sát anh, nhưng lúc nãy, khi anh nhẹ nhàng hóa giải được đòn tấn công của Barrett thì tôi đã biết là mình không thể nào giết được anh rồi”.

“Mặc dù nói như vậy có vẻ hơi vô sỉ nhưng tôi vẫn muốn nói cho anh biết, bây giờ tôi đã không còn muốn đối địch với anh nữa, hi vọng anh có thể thả tôi đi”.

Lúc nãy Diệp Thiên đã tay không bắt lấy viên đạn do Barrett bắn đến, hơn nữa còn phóng về lại theo hướng mà nó đã được bắn đến, cô ta đã nhìn thấy hết tất cả. Lúc đó, cô ta đã chắc chắn mình không thể nào làm Diệp Thiên bị thương được, càng không cần phải nói đến việc ám sát anh.

Nhưng sau đó, khi Diệp Thiên lên tiếng nhận ra cô ta thì cô ta càng kinh sợ hơn và không còn có ý muốn ám sát Diệp Thiên nữa.

Bây giờ cô ta chỉ hi vọng có thể bình yên rời khỏi, giữ lại được tính mạng.

Sát thủ không phải Deadpool, dù là “Ripper” xếp thứ ba thì bây giờ cũng phải bỏ lại tôn nghiêm của thân phận sát thủ của “La Võng”, chỉ muốn giữ lại mạng thôi.

“Tha cho cô đi sao? Cô cảm thấy có khả năng đó sao?”

Diệp Thiên lại rót một ly rượu và cười mỉm.

“Viện trọng tài đã công bố lệnh treo thưởng, là cô muốn đến lấy mạng tôi để nhận tiền thưởng, không phải tôi ép cô đến đây”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.