Chương 1310
Mọi người nghe thấy đều im lặng.
Trên miền băng giá tại Bắc Cực rộng lớn, một mặt hồ bị đóng băng dài 30 dặm, không thể nhìn thấy phía đầu bên kia, bây giờ xuất hiện một chấm đen, đó là một ông lão phương Tây mặc áo tơi đang ngồi khoanh chân lại, chiếc cần câu trong tay đang chĩa về phía dưới mặt băng.
Chiếc cần câu chỉ được làm từ một thanh gỗ mục, và đầu cần câu, một sợi dây trắng dài xuyên qua lớp băng dày nửa mét, chìm vào trong hồ.
Nhìn kỹ thì sợi dây trắng đó lại không phải là sợi dây thực sự, mà là luồng khí trong suốt, người này dùng khí kết thành dây, biến thành sợi dây để câu, thủ đoạn thần bí khó lường.
Đúng lúc này, tiếng động cơ máy bay trực thăng vọng đến, Hồ Đức mặc vest leo xuống bằng một chiếc thang dây, rồi xuất hiện phía trước ông lão.
Vị chủ quản của La Võng này không dám đi lên phía trước, chỉ đứng cúi người cách đó hơn mười trượng.
“Ngài ‘Ẩn Giả’, tôi đến thăm ông đây!”.
“Ẩn Giả các hạ, tôi lại được gặp ông rồi!”
Hồ Đức cúi người rất sâu, vuông góc chín 90 độ, trong giọng nói mang theo sự sùng kính.
Hắn là người quản lý của La Võng, tuy tu vi không cao như cao thủ dưới trướng nhiều như mây, tất cả đều giữ là người bảo vệ của hắn. Bình thường, dù là Huyết Ma ngạo mạn ngông cuồng gặp mặt hắn thì hắn cũng chỉ gật đầu một cái chào hỏi là xong.
Nhưng đối với ông lão trước mặt, hắn không dám bất kính dù chỉ một chút.
Vì người này là vị có vai vế cao nhất trong la Võng, thực lực cũng mạnh nhất, là con bài chủ chốt danh tiếng lẫy lừng của họ.
Người đứng đầu bảng xếp hạng sát thủ quốc tế – Ẩn Giả!
“Là nhóc Hồ Đức đấy à?”
Trên mặt Ẩn Giả tràn đầy nếp nhăn, chúng gần như tụ lại một điểm, đôi mắt híp lại chỉ còn một khe hở.
Giọng nói khàn đặc yếu ớt như là có thể ngắt quãng bất cứ lúc nào.
Bàn tay cầm cần câu run nhẹ khiến người nhìn có cảm giác ông lão này đã rất gần đất xa trời, có thể bước chân vào quan tài bất cứ lúc nào.
“Là tôi đây, Ẩn Giả các hạ! Trước đó tôi từng gặp ông một lần năm tám tuổi. Chỉ mới đây thôi mà đã hơn năm mươi năm rồi!”
Hồ Đức đứng dậy, mỉm cười nói, dưới trời đất băng tuyết rét mướt này, dù một cao thủ chí tôn võ thuật như hắn, có nội kình hộ thể thì cũng cảm giác được sự rét lạnh như thường.
Nhưng hắn không ngại mà ngồi xếp bằng, an vị trước mặt Ẩn Giả.
“Lớn tuổi rồi nên trí nhớ giảm sút nhiều. Dù vậy tôi cũng nhớ là năm đó từng nói với bố của cậu là món nợ ân tình của gia tộc Hồ Đức, tôi trả xong rồi mà, không còn liên quan gì tới La Võng nữa”.
“Hôm nay cậu tới tìm tôi chẳng lẽ vì gia tộc Hồ Đức đã thay đổi ước định giữa hai bên sao?”
Giọng Ẩn Giả khàn khàn nhưng bên trong mang theo sự uy nghiêm tối cao.
Thân là thủ lĩnh – gia chủ đương nhiệm của gia tộc Hồ Đức, Hồ Đức có địa vị cực cao quý nhưng Ẩn Giả lại chỉ dùng một câu khiến tim hắn giật thót, căng thẳng hẳn lên.
Hắn cười khổ, liên tục xua tay.
“Ẩn Giả các hạ, ước định giữa ông và bố tôi thế nào, gia tộc Hồ Đức hoàn toàn không dám thay đổi!”