Chương 1314
Đêm nay, giới sát thủ vô cùng náo nhiệt, rất nhiều sát thủ nổi danh từ lâu đều nhìn chằm chằm cái tên có như đang quan sát thần linh.
Gần như tất cả mọi người đều biết, tại sao Ẩn Giả ẩn cư mấy chục năm rồi lại quay trở lại thế giới.
Huyết Ma là nhân vật lãnh đạo của giới sát thủ mấy chục năm trở lại đây, nhưng lại chết vì Hoa Hạ, đồng thời La Võng cũng thiệt hại hơn cả trăm sát thủ đỉnh cao, điều có cũng chính là sự sỉ nhục của cả giới sát thủ.
Ma Võng muốn xóa sạch sự sỉ nhục thì việc để Ẩn Giả, nhân vật số một ra tay chính là sự lựa chọn duy nhất.
Giữa tiếng hoan hô của giới sát thủ, giới võ đạo thế giới cũng rào rào, vì dù là sát thủ hay là võ giả thì ai cũng đều muốn biết rốt cuộc giữa hai cao thủ tuyệt thế đương thời, ai sẽ hơn ai.
Cả hai vị trí số một trên bảng xếp hạng sức chiến đấu cấp thế giới và vị trí số một trên bảng xếp hạng sát thủ đều đại diện cho khả năng chiến đấu đỉnh cao nhất của vương cấp, một khi họ đánh nhau thì sẽ trời long đất lở.
Nói thật, trong năm mươi năm trở lại đây thì đây là cuộc chiến thu hút thế giới nhất, bất kể ai thắng ai thua thì cũng sẽ mở ra một trang lịch sử mới.
“Ẩn Giả?”
Diệp Thần đứng dưới bóng cây lúc xế chiều, nhìn mặt trời khuất núi, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.
Đàm Băng Băng mặc chiếc váy dài màu trắng, nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh, dịu dàng như một người hầu nữ thời cổ đại.
Cô ta khẽ gật đầu, nhìn sang Diệp Thiên với vẻ hơi lo lắng và nói: “Chủ nhân, cậu dự định thế nào?”
“Làm thế nào sao?”, Diệp Thiên nói với vẻ điềm tĩnh: “Năm mươi năm nay Ẩn Giả không xuất hiện, Huyết Ma vừa chết thì ông ta lại xuất hiện ngay, nhất định là nhằm vào tôi rồi”.
“Không cần làm gì cả, tự khắc ông ta sẽ đến tìm tôi thôi”.
Đôi mắt xinh đẹp của Đàm Băng Băng sáng lên, cô ta nhắc nhở: “Chủ nhân, Ẩn Giả đã nổi tiếng từ một trăm năm trước, năm xưa ông ta vừa ra nghề chưa được mười năm thì đã đánh bại được sư phụ của tôi chỉ với một chiêu, giành lấy vị trí vua của giới sát thủ”.
“Tôi đã từng nghe sư phụ của tôi nói, một trăm năm trước từng có năm cao thủ vương cấp liên thủ vây giết Ẩn Giả nhưng vẫn để ông ta thoát được. Năm mươi năm trước, ông ta từng đến Hợp chúng quốc, ám sát một tướng quân có tiếng thời đó trước mặt rất nhiều quân lính, an toàn thoát khỏi hỏa lực của hàng trăm cây súng Gatling Gun và mười lăm chiếc máy bay chiến đấu tiên tiến nhất thời đó”.
“Sau đó, ông ta ở ẩn năm mươi năm, nhất định tu vi càng lúc càng cao hơn, lẽ nào cậu không cần chuẩn bị trước gì sao?”
Theo cô ta thấy, dù Ẩn Giả chưa lên vương cấp nhưng cũng đã tiến rất gần đến vương cấp rồi, cô ta không hi vọng Diệp Thiên chủ quan.
“Thoát thân khỏi máy bay chiến đấu và hàng trăm cây súng Gatling Gun sao?”
Diệp Thiên nghe thấy vậy thì nhích nhẹ khóe môi và nói: “Cô nói như thế càng làm tôi muốn gặp thử vua sát thủ nổi tiếng từ trăm năm trước đó!”
Đàm Băng Băng nhìn thấy thái độ của Diệp Thiên như thế thì chỉ có thể thở dài và lắc đầu, không khuyên thêm nữa.
Cô ta nghĩ đến người mà đến sư phụ mình cũng xem như là thần linh, ác ma thì không kiềm được mà thở dài một hơi.
Rốt cuộc trận này ai thắng ai thua đây?