Cao Thủ Tu Chân

Chương 1316



Chương 1316

Thần linh phương Đông mà Đàm Băng Băng nhắc đến đang ẩn nấp ở Trung Đông, vốn cậu định qua một thời gian nữa thì sẽ cùng cô ta đến kiểm tra đến cùng, nhưng cậu không ngờ, Tề Văn Long lại đề nghị đến nước Yisa ở Trung Đông du lịch.

Đến nước Yisa thì cậu không có ý nghĩa gì, chỉ là Trung Đông trước giờ rất hỗn loạn, hằng năm chiến tranh liên miên, mặc dù nước Yisa tương đối an toàn nhưng cậu cũng không cam đoan lần này đến nước Yisa sẽ xảy ra chuyện gì hay không.

Nhất là hiện tại còn có vua sát thủ đang ẩn nấp theo dõi, lại thêm Trung Đông rối loạn, cậu chắc chắn những kẻ ẩn nấp sẽ làm khó cậu bất kỳ lúc này, cậu không mong Tề Văn Long sẽ gặp tai nạn.

Thấy Diệp Thiên nhíu mày trầm tư, Tề Văn Long lập tức thay đổi sắc mặt, đôi chút có lỗi nói: “Đại ca, xin lỗi, tôi chỉ là thuận miệng nói thôi, tôi biết ở Trung Đông khá nguy hiểm, chúng ta đổi nơi khác đi!”

“Đúng vậy, tuy rằng Biển Chết rất thần bí, là một trong những kỳ quan thế giới, nhưng chúng ta cũng không nhất định phải đến nơi đó, chẳng hạn như Cảng Đảo, Đảo Kho Báu, Đảo Quốc này nọ, cũng không tệ, hay là cứ chọn một chỗ trong này đi!”

Người khác cũng gật đầu bàn bạc, nhưng bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra được vẻ mặt bọn họ có chút thất vọng.

Diệp Thiên định thần lại từ trong suy nghĩ, nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, cậu chợt cười.

“Không cần, chúng ta cứ đi nước Yisa đi!”

Mọi người nghe vậy đều kinh ngạc vui mừng quay đầu, chỉ nghe thấy Diệp Thiên nói tiếp: “Vậy cứ quyết thế đi, trước Quốc khánh một ngày thì chúng ta xuất phát, mọi người tự chuẩn bị đồ dùng và một vài đồ thiết yếu, lần này nhất định phải chơi thật vui, không cần tiết kiệm tiền cho tôi!”

“Ha ha, đương nhiên tốt rồi!”

Ba người Tề Văn Long, Lí Phong, Vương Triều Hải thoải mái cười lớn, đều ôm lấy bạn gái của mình.

Đôi mắt Thu Nhược Hi lại càng hiền lành, cô ấy đã bắt đầu tính toán, làm sao có thể rút ngắn khoảng cách với Diệp Thiên ở lần du lịch này.

Lần này thậm chí cô ấy đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, cho dù hy sinh trinh tiết hai mươi năm của bản thân cũng phải giữ chặt người đàn ông này.

Buổi tối trở về ký túc xá, Diệp Thiên gọi điện thoại cho Hoa Lộng Ảnh, hỏi cô có muốn đi cùng không.

Hoa Lộng Ảnh suy tư một lúc lâu, vẫn lưu luyến mà từ chối, cô vừa mới đột phá đến cảnh giới võ tôn, cần không ít thời gian để củng cố cảnh giới, đặt nền móng cho việc tiến vào cảnh giới siêu phàm tương lai, hiện tại không nên phân tâm.

Diệp Thiên hoàn toàn hiểu được, mặc dù Hoa Lộng Ảnh đối xử với cậu dịu dàng đáng yêu, nhưng tính cách kiên cường cũng không hề kém hơn cậu, đương nhiên không muốn tu vi võ đạo sẽ bị thua kém người khác.

Nói chuyện ngắn gọn vài câu rồi cậu cúp điện thoại, nhắn tin cho Đàm Băng Băng rồi mới nằm xuống nghỉ ngơi.

Một giờ chiều ngày hôm sau, Diệp Thiên bị ba người bạn cùng phòng hăng hái gọi dậy, ngay cả quần áo cậu còn chưa kịp đem theo, đã lập tức đi theo ba người ra ngoài.

Ngô Lễ Phương và bốn cô gái khác đã đến sân bay trước đứng chờ, bốn người Diệp Thiên chạy vội đến sân bay, chỉ nhìn thấy bốn cô gái mỗi người một vẻ ở phía ngoài sân bay đang kiễng chân trông ngóng.

Trong đó, Thu Nhược Hi là xinh đẹp nhất, tóc để xõa, mái tóc đen thẳng, đôi kính sáng lóa, trang phục mùa hè mát mẻ càng nổi bật đường cong tinh tế của cô ấy.

Không ít đàn ông đều ngoái đầu nhìn, vẻ mặt Thu Nhược Hi lại lạnh lùng kiêu ngạo, không hề quan tâm.

Người cô ấy muốn đợi, đương nhiên chỉ có Diệp Thiên!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.