Cao Thủ Tu Chân

Chương 1334



Chương 1334

Tề Văn Long với vẻ mặt hoảng loạn nói với Diệp Thiên: “Rất có khả năng là người của gia tộc Churchill, đắc tội với anh ta thì chúng ta khó sống ở Yisa lắm”.

“Giờ chúng ta lập tức mua vé rời khỏi Yellen thôi!”

Đây là cách duy nhất mà cậu ta nghĩ được vào lúc này. Mặc dù gia tộc Churchill lợi hại nhưng chỉ cần rời khỏi Yisa thì bọn họ cũng không thể vươn tay tới Hoa Hạ được.

Nếu chậm một bước, đối phương tới trả thù thì khi đó bốn nam năm nữ bọn họ sao có thể chống lại được chứ?

“Không cần lo lắng!”

Diệp Thiên xua tay, cười thản nhiên: “Một gia tộc thôi mà, không là gì!”

“Mọi người yên tâm vui chơi, không cần lo lắng gì cả!”

Nhìn thấy thái độ của Diệp Thiên thì đám đông lại càng cuống cả lên. Ngô Lễ Phương xen vào: “Diệp Thiên, có thể cậu không hiểu rõ về gia tộc Churchill. Đó là đại gia tộc nổi tiếng tại nước Yisa tương đương với hoàng thất thời cổ đại đó!”

“Bọn họ tung hoành khắp nước Yisa, tìm đại một vài người là cũng có thể khiến chúng ta bị nhốt vào tù hoặc là vứt vào sa mặc rồi!’

Những người khác dù không lên tiếng nhưng cũng đều trầm mặt, rõ ràng là bọn họ có nghe nói về gia tộc Churchill này.

Diệp Thiên lẳng lặng nghe xong thì vẫn không hề có phản ứng gì.

“Tin tôi đi, bọn họ không dám làm gì đâu. Nếu như bọn họ thật sự dám tới thì tôi cũng sẽ xử lý!”

“Mọi chuyện đều có tôi!”

Vẻ thản nhiên của Diệp Thiên khiến những người khác cảm thấy bất lực. Nhưng nghĩ tới việc lần này tới Yisa là do Diệp Thiên mời thì bọn họ cũng ngại bỏ chạy, đành phải ở lại một cách bất đắc dĩ.

Bọn họ đều thầm cầu nguyện, Diệp Thiên và mối quan hệ với bốn gia tộc lớn đủ để dùng ở đây.

Diệp Thiên vươn người, đứng dậy.

“Mọi người tự nhiên nhé, tôi ra ngoài đi dạo. Tới giờ cơm thì sẽ tìm mọi người!’

Nói xong, cậu rảo bước đi ra khỏi khách sạn. Đám đông tự giác nhường đường. Dù sao thì người dám đánh cả Ray thì ai dám gây sự với cậu chứ.

“Đợi đã, tôi cũng muốn đi!”

Kỷ Nhược Tuyết cũng đứng dậy đuổi theo. Khó khăn lắm mới gặp được Diệp Thiên, đương nhiên cô ấy không thể nào bỏ lỡ cơ hội như vậy được.

Cô ấy vừa bước được hai bước thì đã bắt gặp ánh mắt của Diệp Thiên.

“Cậu đừng đi theo, tôi không muốn khi đang đi dạo thì có vài chục người đi theo đâu!”

Diệp Thiên nói xong thì biến mất ngoài cửa, chỉ có Đàm Băng Băng là đi theo cậu.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Kỷ Nhược Tuyết chỉ biết hậm hực giậm chân với vẻ bất lực.

Cô ấy chào mấy người Tề Văn Long rồi đi thang máy lên đỉnh khách sạn.

Bên trong phòng dành cho tổng thống, Kỷ Nhược Tuyết nằm trên giường lông thiên nga, tim đập thình thịch giống y như một cô gái mới yêu lần đầu.

“Chị Nhã, chị Nhu, em vui quá, bỗng nhiên lại gặp cậu ấy ở đây!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.