Cao Thủ Tu Chân

Chương 1506



Chương 1506

‘Hừ!

Kiếm băng bắn đến từ phía trước, gió lớn khắp nơi, nhưng Diệp Thiên chỉ cười lạnh một tiếng, chân phải khẽ giẫm về sau, đạp xuống mặt hồ.

Sau lưng cậu, cột nước cao mười thước phóng lên trời, sau đó một tay lướt qua, một con rồng nước từ trong cột nước uốn lượn bò ra, hóa thành một cái đầu rồng khổng lồ.

“Gào!”

Rồng nước kêu gào một tiếng, chấn động đất trời, lập tức chắn trước người Diệp Thiên.

“Ầm ầm ầm!”

Kiếm băng đã va chạm trên đầu rồng, chỉ nghe thấy hàng loạt tiếng va chạm vang lên, rồng nước giống như một con thuyền nhỏ bấp bênh, bị đánh dao động không ngừng, thậm chí còn lùi về sau, thân hình Diệp Thiên cũng lùi ra sao theo chuyển động của rồng nước.

Nhưng cho dù là phía trước công kích mạnh bạo hung tàn như vậy, mưa gió có dữ dội đến đây thì rồng nước vẫn kiên định bất động, chưa từng bị xuyên qua.

“Ồ? Lại đỡ được sao?”

Nhìn thấy Diệp Thiên đỡ được Huyền Băng tuyệt kỹ thành danh của cô gái, linh hồn thế kinh ngạc, nhưng linh hồn cũng không hề dừng lại, trái lại còn điều khiển thân hình cô gái phóng thẳng lên trời.

Dưới ánh nắng, thân hình cô gáo trắng đến lóa mắt, cô ta khẽ vươn hai tay giống như đôi cánh thiên nga, tỏa ra ánh sáng thuần khiết.

“Phượng Vũ Chùy Thiên Kích!”

Hai cánh tay cô ta giao nhau, làm ta một tư thế khiêu vũ như cầm chùy.

Động tác như vậy vốn là một người khỏe mạnh cường tráng mới có thể phối hợp, nhưng lúc này, một cô gái yếu đuối không có sức như cô ta lại sử dụng, cũng không hề có cảm giác trái ngược, mà sức mạnh dồi dào tràn ngập khắp không gian.

Ngay sau đó, cô ta giơ cao hai tay, sau đó hai tay ôm lấy, đập mạnh xuống, giống như cầm chùy đập mạnh xuống đất vậy.

Sức mạnh chân khí mạnh mẽ phóng ra, ngưng tụ thành hình dạng cái chùy lớn, có nhiều chấm đỏ tươi từ bên trong tuôn ra, có một kiểu cảm giác sức bạt cả núi chí khí trùm cả đời, không thể ngăn cản.

Mặt nước dưới chân Diệp Thiên dập dềnh, vô số dòng nước chuyển động khắp bốn phía, nhưng cậu chỉ khẽ cười, nâng một tay lên.

Cột nước bên dưới lại phóng lên cao, hơn nữa lần này là ba cột nước phóng lên cùng lúc, trên đỉnh đầu Diệp Thiên là một màn chắn nước to lớn ẩn hiện, chắn ngang trên không.

“Ầm ầm!”

Chùy lớn đỏ tươi nện xuống, lập tức nện vào trên bức màn chắn bằng nước kia.

Bức màn chắn bằng nước dao động mạnh mẽ, sóng nước dập dềnh, liên tục có bọt khí thoát ra, mà xung quanh cũng chuyển động mạnh mẽ vì đòn mạnh này, sóng khí trực tiếp quét khắp bốn phương, bẻ gãy toàn bộ cây cối trong vòng trăm mét.

“Vù!

Cây chùy nặng nề rơi xuống tựa như núi Bất Chu, cùng với sức mạnh kinh người, nhưng Diệp Thiên chỉ dùng thế phòng thủ, đỡ lấy đòn tấn công của chùy lớn này ngay chính điện.

Chân cậu giỗm trên mặt nước, mặt nước bên dưới trống rỗng sụp lún, hiện ra một cái hố hình Bán nguyệt bán kính hơn một trượng lõm xuống.

Nhưng Diệp Thiên chỉ giẫm xuống một bước này, cũng không giẫm tiếp bước thứ hai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.