Cao Thủ Tu Chân

Chương 1608



Chương 1608

Ánh mắt cô dao động, muốn đè ép rung động trong lòng, nhưng nhìn thấy Diệp Thiên, nỗi nhớ lâu ngày quả thực không thể kiểm soát nổi, chỉ muốn phát tiết toàn bộ.

Hoa Vô Đạo thấy vậy, biết điều lui vào thư phòng, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh.

“Sao rồi, mới nửa tháng không gặp anh mà đã nhớ anh vậy rồi?”

Diệp Thiên khẽ vỗ trên vai Hoa Lộng Ảnh, cười khẽ nói.

“Ai nhớ anh chứ!”

Hoa Lộng Ảnh nhận thức được bản thân thất lễ, vội buông tay ra, lùi về sau mấy bước.

Cô quan sát Diệp Thiên kỹ càng, muốn nhìn xem trên người Diệp Thiên có bị thương không, vẻ mặt căng thẳng.

“Lúc trước em có nghe mấy người bạn trong quân đội nói rồi, anh ở Trung Đông bị quân đội vũ trang không biết tên vây giết, ngay cả trực thăng Cobra với máy bay chiến đấu siêu thanh cũng dùng đến, anh không bị thương chứ?”

Cô đã xem clip trên mạng, biết Diệp Thiên đánh rơi máy bay chiến đấu siêu thanh, không bị đánh bại trong vòng vây của quân đội, nhưng không chết, không có nghĩa là không bị thương. Dù sao trong lịch sử thế giới cũng chưa từng có tiền lệ võ giả chiến đấu với vũ khí quân sự hiện đại.

“Đúng là anh có bị thương nhưng không đáng ngại, anh đã trị thương ở Yellen, khoẻ cả rồi!”

Diệp Thiên cười nhạt trả lời, có chút kinh ngạc, chẳng qua chỉ là nửa tháng không gặp mà tu vi của Hoa Lộng Ảnh đã đạt đến đỉnh cao chí tôn võ thuật rồi, khoảng cách đến cảnh giới siêu phàm cũng chỉ gần nửa bước nữa, khi nào cũng có thể đột phá.

Cậu âm thầm cảm khái, Hoa Lộng Ảnh không hổ là một trong bốn thiên kiêu mạnh nhất của giới võ đạo Hoa Hạ. Nếu không phải vì có cậu thì hai song tử tinh thủ đô Hoa Lộng Ảnh và Diệp Tinh quả thực sẽ là nhân vật dẫn đầu quyền thế mạnh mẽ trong thế hệ trẻ giới võ đạo Hoa Hạ rồi, nhưng mà lại có cậu mất rồi.

“Vết thương đã khoẻ rồi sao? Anh đừng lừa em!”

Hoa khôi Đại học Thủ đô trước giờ đều lạnh lùng, nhưng lúc này lại giống như một cô vợ nhỏ lo trước lo sau, sờ tìm trên người Diệp Thiên, mãi đến khi chắc chắn Diệp Thiên không bị tổn hại gì thì mới an tâm.

“Tiểu Ảnh, cùng anh về nhà một chuyến đi!”

Diệp Thiên cầm tay Hoa Lộng Ảnh: “Thời gian này, anh đều ở bên ngoài, cũng không có thời gian quay về nhà họ Diệp!”

“Những người khác nhà họ Diệp đều không quan trọng, nhưng mẹ anh, dù sao cũng còn ở nhà họ Diệp, đi cùng anh về thăm mẹ đi!”

Từ sau trận chiến bãi biển Nam Hải, Diệp Thiên gần như đều chưa từng đặt chân vào nhà họ Diệp nửa bước, tính ra cũng đã gần một tháng không đến thăm Thi Tú Vân rồi, thân là con trai, Diệp Thiên cũng áy náy trong lòng.

“Được thôi, đợi em thay đồ đã!”

Hoa Lộng Ảnh thẳng thắn gật đầu, lập tức lên lầu sửa soạn, hai mươi phút sau, hai người lái chiếc BMW màu đỏ rượu của Hoa Lộng Ảnh đến nhà họ Diệp.

Trước cửa lớn nhà họ Diệp, Diệp Thiên mặc quần áo bình thường, hiên ngang sải bước, Hoa Lộng Ảnh bên cạnh khoác tay cậu, sánh vai cùng đi.

“Cậu chủ?”

Bảo vệ trước cửa lớn biệt thự nhà họ Diệp nhìn thấy Diệp Thiên đi đến, lập tức cúi đầu khom lưng, vẻ mặt tôn kính.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.