Cao Thủ Tu Chân

Chương 1610



Chương 1610

Trong bầu trời đêm, một âm thanh truyền đến, nghe ra thì giống như giọng nói người trung niên ba bốn mươi tuổi, nhưng nghe kỹ lại thì giống như một ông lão sáu bảy mươi tuổi, vô cùng kỳ lạ.

Ngay sau khi âm thanh truyền đến, một bóng hình cũng dần xuất hiện, sau khi mây đen biến mất, thân hình ông ta càng rõ ràng hơn, mấy người Diệp Thiên ngước mắt nhìn, phát hiện đây là một ông lão mặc đồ Hoa màu vàng.

Ông lão tóc bạc mặt hồng, mặc dù lưng hơi còng, nhưng trong tinh thần vẫn phấn chấn, đôi mắt thâm thuý, gương mặt đầy đặn, huyệt thái dương hơi nhô lên, rõ ràng tinh khí thần đã đạt đến đỉnh cao, là một cao thủ đứng đầu vô song.

Diệp Sơn và Diệp Tinh đều ngẩn người. Ông lão xuất hiện từ trong mây đen, rõ ràng là ẩn thân ở nhà họ Diệp, hơn nữa không phải chỉ trong một hai ngày, nhưng thời gian dài như vậy mà bọn họ đều chưa từng phát hiện.

Diệp Thiên nhìn ông lão chằm chằm, vẻ mặt chợt thay đổi.

Hôm nay cậu vừa mới gặp Long Hoàng ở sân bay, trước đó, Long Hoàng chắc chắn là một người mạnh nhất cậu gặp kể từ khi xuất đạo.

Nhưng ông lão đang đứng trên không hiện tại, hơi thở dồi dào, lại sâu như biển lớn, cho dù mạnh như Diệp Thiên cũng cảm thấy đối phương giống như đại dương vô tận, sâu không lường được.

Cũng chính trên người ông lão, cậu cảm nhận được cảm giác nguy hiểm trước giờ chưa từng có, đó là phản ứng khi tính mạng gặp đe doạ mới có. Phệ Thiên Chi Thể mà cậu tu luyện, lúc này đã dao động kịch liệt, ông lão này chắc chắn là đối thủ mạnh nhất từ trước đến nay, ngay cả Diệp Thiên cũng không thể không thừa nhận, dù là thực lực thì ông lão cũng hơn xa cậu, thậm chí cả Long Hoàng cũng không thể so sánh.

“Ông là ai? Tại sao lại ẩn náu ở nhà họ Diệp? Có mục đích gì?”

Mặc dù tu vi đối phương mạnh mẽ, vượt xa Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên không hề e sợ, lập tức lên tiếng chất vấn.

Tu vi là tu vi, sức chiến đấu là sức chiến đấu, từ khi Diệp Thiên xuất đạo đến nay, trải qua hơn mười trận chiến lớn nhỏ, cảnh giới thực lực trước giờ đều kém hơn người, nhưng mỗi lần người thắng cuối cùng đều là cậu.

Mặc dù ông lão này khác hẳn với những đối thủ cậu từng giao đấu trước đây, nhưng nếu phải giao tranh sống chết, Diệp Thiên nắm chắc năm mươi phần trăm có thể đổ ngã đối phương.

Lúc này cậu chất vấn ông lão, giọng điệu không tốt.

Ông lão này ẩn nấp ở nhà họ Diệp, rõ ràng là có ý đồ, người nhà họ Diệp tuy cậu đã không nhận từ lâu, nhưng chung quy cũng là máu mủ tình thâm, cậu động vào nhà họ Diệp thì được, nhưng người khác muốn động vào nhà họ Diệp thì cậu tuyệt đối không đồng ý.

Diệp Sơn và Diệp Tinh bước nhanh về phía trước, đứng sau lưng Diệp Thiên, hình thành thế đối nghịch với ông lão, nhưng vẻ mặt ông lão lại bình tình, khẽ lắc đầu.

“Cậu nhóc, cậu biết tôi là ai không? Mà lại dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với tôi?”

Ánh mắt ông ta lạnh nhạt, nói tiếp: “Gia tộc nhỏ ở thế tục như nhà họ Diệp cũng có tư cách khiến lão phu đây ẩn nấp?”

“Lão phu ở đây, chẳng qua bởi vì trên người có chuyện trong tộc uỷ thác, nếu không dù nhà họ Diệp có khiêng kiệu đến tôi cũng không đặt chân nửa bước!”

Nhìn thấy địch ý trong mắt Diệp Thiên, ông ta không hề ảnh hưởng: “Cậu không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, đối với nhà họ Diệp các cậu, lão phu không hề hứng thú, tôi chẳng qua chỉ đang đợi người mà thôi!”

Nếu có người khác ở đây, nhất định sẽ bị khẩu khí ông lão trấn áp.

Nhà họ Diệp ở thủ đô chính là một trong mười danh gia đại tộc của Hoa Hạ, tham gia nhiều lĩnh vực, ba giới thương, chính, quân đều có quyền lực căn cơ sâu, kéo một sợi tóc động đến cả người, là nhân vật máu mặt thật sự, nhưng trong lời ông lão thì nhà họ Diệp lại giống như loại gà bay chó sủa, ngay cả lọt vào mắt ông ta cũng không có tư cách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.