Cao Thủ Tu Chân

Chương 1611



Chương 1611

Diệp Sơn thân là gia chủ nhà họ Diệp, mặc dù trong lòng tức giận nhưng không hề nói một lời, không thể làm gì, người trước mặt ngay cả Diệp Thiên cũng không làm gì được, có thể nhẹ nhàng phá vỡ đòn tấn công của Diệp Thiên, rõ ràng tu vi mạnh mẽ, đối mặt với cao thủ cấp bậc này, thân phận người đứng đầu nhà họ Diệp thủ đô của ông ta cũng chỉ là mây trôi.

“Đợi người?”. Ánh mắt Diệp Thiên khẽ thay đổi: “Ông đơang đợi ai?”

Ông lão khoanh hai tay trước ngực, chân bước trên không, bộ dạng cao cao tại thượng, phong thái ung dung.

“Lão phu đang đợi ai, không cần phải giải thích với cậu!”

Ánh mắt ông ta quan sát Diệp Thiên có chút hiểu kỳ.

Tuy rằng thời gian ông ta đến nhà họ Diệp không lâu, nhưng cũng è đây cũng được một tuần, trong lúc này, Diệp Sơn với tu vi đạt đến cảnh giới siêu phàm lại không hề phát hiện sự tồn tại của ông ta. nhưng Diệp Thiên vừa đến lập tức đã

cảm nhận được ông ta, hơn nữa còn chính xác tìm dược vị trí ông ta, Diệp Thiên tuổi nhỏ mà lại bản lĩnh này.

“Tôi cảm nhận được hơi thở huyết mạch cậu vô cùng quen thuộc, xem ra cậu là con trai của cô nhóc Tiểu Vân rồi!”

Ông ta quan sát Diệp Thiên một lúc, khẽ gật đầu, vô cùng xúc động.

“Cô nhóc Tiểu Vân?”

Diệp Sơn, Diệp Tinh đều mù mờ, không biết “cô nhóc Tiểu Vân” này là ai, nhưng Diệp Thiên bỗng nhiên lại phản ứng lại.

Ông ta nói đến, chẳng phải là Thi Tú Vân, mẹ cậu sao?

“Ông quen mẹ tôi sao? Rốt cuộc ông là ai?”

Diệp Thiên cảnh giác trong lòng, nhìn qua, ông lão này dường như rất quen thuộc với Thi Tú Vân, thậm chí còn gọi Thi Tú Vân là cô nhóc Tiểu Vân.

Càng như vậy, cậu càng cảm thấy chuyện không đơn giản, ông lão này ẩn nấp ở nhà họ Diệp, lại quen biết Thi Tú Vân, chắc chắn tám chín phần là đến vì Thi Tú Vân.

Bị một cao thủ như vậy nhìn chằm chằm, dù là Diệp Thiên cũng cảm thấy áp lực.

Cậu không sợ đối mặt với kẻ địch mạnh, nhưng lại sợ kẻ địch bên ngoài nhắm vào người thân của mình.

Ông lão cười nhạt, không trả lời, chỉ kiêu ngạo nói: “Cậu nhóc, theo bối phận thì cậu cũng có thể gọi tôi một tiếng thái công rồi!”

“Vừa nãy cậu ra tay với tôi, một quyền kia cũng đủ lý do để tôi phế cậu rồi, nhưng nể mặt cậu là con trai cô nhóc Tiểu Vân nên tôi bỏ qua cho cậu một lần!”

“Nếu còn có lần nữa thì dù cậu là con trai cô nhóc Tiểu Vân, tôi cũng không tha thứ!”

Ông ta vừa dứt lời, thân hình dần biến thành hư không, gần như biến mất vào trong mây mù.

“Đứng lại!”

Diệp Thiên thấy vậy, quát một tiếng, năm ngón tay chụm lại, muốn phong tỏa không gian kia, giữ ông lão lại.

Thân hình ông lão bất động, cánh tay lại vung ra, tay áo khẽ động, trong trời đêm, một tiếng nổ vang lên, mà bản thân Diệp Thiên lúc này cũng biến sắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.