Chương 1612
Cậu cảm nhận được, một lực đạo vô cùng kinh khủng giống như núi Thái Sơn đè xuống, từ phía trước đẩy đến.
“Soạt!”
Cả người cậu bật lùi, dù dốc hết lực ra tay nhưng cậu vẫn bị sức mạnh này khiến phải bật lùi về sau, bàn chân chà sát một vệt dài trên đá cẩm thạch, lùi mãi hơn mười trượng.
Thấy vậy, vẻ mặt ba người Diệp Sơn, Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh đều căng cứng!
Rầm!
Diệp Thiên đạp chân xuống đất, ghim sâu vào tầm nửa thước, tạo thành một đường rãnh cỡ nhỏ dài gần chục thước.
Ba người Hoa Lộng Ảnh ở bên cạnh há mồm trợn mắt khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Bọn họ không dám tin.
Thực lực của Diệp Thiên mạnh tới mức nào chứ. Mạnh tới mức có thể hạ gục được cả máy bay chiến đấu siêu thanh, trở thành người duy nhất trong bảng xếp hạng vương cấp. Cho dù có là vương cấp của hàng trăm năm trước muốn so đấu thì cũng không nhiều.
Vậy mà ông cụ này chỉ phất ống tay áo đã khiến Diệp Thiên bị đẩy lùi hang chục thước với hành động trông nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, không hề tốn chức sức lực nào. Thực lực như vậy đúng là kinh thiên động địa.
Diệp Thiên lùi lại hơn chục thước. Bàn tay cậu dấy lên một luồng sáng màu lam với sức mạnh chấn động mới có thể chống lại luồng sức mạnh cực lớn kia và đứng vững.
“Mạnh quá!”
Diệp Thiên khẽ nheo mắt nhìn về bầu trời đêm phía trước. Người đàn ông kia đã biến mất, chỉ để lại cơn gió đêm đang thổi vù vù.
“Anh Thiên, anh không sao chứ?”
Hoa Lộng Ảnh lập tức phản ứng lại và nhanh chóng chạy về phía Diệp Thiên với vẻ mặt căng thẳng.
Nói thực, đầy là lần đầu tiên từ khi Hoa Lộng Ảnh và Diệp Thiên gặp lại, Diệp Thiên bị rơi và thế hạ phong khi giao đấu với người khác.
Người đàn ông kia chỉ tùy ý tấn công mà đã khiến Diệp Thiên phải bật lùi lại. Nếu như người này dốc toàn lực thì không biết sẽ kinh khủng tới mức nào. Cô thật sự không muốn nghĩ tiếp nữa.
“Anh không sao?”
Diệp Thiên khẽ lắc đầu, đôi mắt trở nên sâu thêm vài phần. Cậu càng lúc càng tò mò về thân phận của người đàn ông này.
Tùy ý tấn công mà có thể khiến cậu bị chèn ép tới như thế này. Dù có là Long Hoàng ở đây thì cũng chưa làm được.
Với thực lực hiện tại của mình, mặc dù cậu không cho rằng mình vô địch thiên hạ nhưng cũng không tới mức thua người khác. Vậy mà hôm nay, khi người này xuất hiện lại khiến cậu nhận thức được sự rộng lớn của thế giới.
Ví như Long Hoàng hay mười sáu vị thẩm phán vương của viện trọng tài, hoặc là giáo hoàng của giáo triều – những sự tồn tại hang đầu thế giới nhưng chữ ‘hàng đầu’ cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
Thế giới rộng lớn, ngọa hổ tàng long không biết bao nhiêu. Lấy riêng người đàn ông thiên tài vừa nãy ra làm ví dụ, thực lực, tu vi của người này đã có thể đánh bại hết những người vừa liệt kê ở trên luôn rồi.
“Lẽ nào người này chính là người trên cả vương cấp như trong truyền thuyết hay sao?”
Diệp Thiên thầm suy nghĩ, vàng lúc càng thấy có khả năng.
Vương cấp dù có lực chiến đấu cực mạnh nhưng trong lịch sử, trên vương cấp có thể vẫn còn cảnh giới mạnh hơn nữa, ví dụ như thần linh của phương Tây hay là tiên nhân của phương Đông.