Chương 1618
Diệp Thiên đưa Hoa Lộng Ảnh tới biệt thự nhà họ Hoa. Hai người dừng trước cổng, Diệp Thiên khẽ ôm Hoa Lộng Ảnh và tỏ ra áy náy.
“Lộng Ảnh, gần đây anh đi Trung Đông, gặp mật tàng thần linh của phưong Tây nên lần này về muốn ở cạnh em, nào ngờ lại xảy ra biến cố như vậy!”
“Có lẽ anh lại phải rời đi một đoạn thời gian rồi!”
Hoa Lộng Ảnh ôm lấy Diệp Thiên, khẽ lắc đầu.
“Không sao? Thực lực của một người càng lớn thì trách nhiệm càng nhiều, đây mới là Diệp Thiên mà em yêu!”
“Chuyện này liên quan tới sự an nguy của cô. Anh yên tâm làm việc, em đâu phải là cô gái mới yêu lần đầu, em sẽ đợi anh!”
Hoa Lộng Ảnh rất hiếu chuyện khiến cho Diệp Thiên cảm thấy thật ấm áp.
Cậu hôn nhẹ nhàng lên trán cô.
Khi hai người tạm biệt, đôi mắt Diệp Thiên ánh lên quyết tâm và sau đó ánh lên tia lạnh giá.
“Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm, xem ra tới lúc mày xuất hiện rồi!”
Diệp Thiên không quay về ký túc xá của trường học mà tới tập đoàn Lăng Thiên tìm Ngô Quảng Phúc.
“Giúp tôi thu thập thông tin, những thông tin liên quan tới kiếm cổ đều thu thập hết cho tôi, tôi cần dùng!”
Bên trong một căn phòng trên đỉnh tòa nhà Lang Thiên, Diệp Thiên ngồi dựa ghế sô pha và ra lệnh cho Ngô Quảng Phúc.
Cần tìm kiếm cổ là vì một trong những nguyên liệu cần dùng để luyện Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm chính là phôi kiếm. Cái gọi lò phôi Kiểm chính là kiếm bay chưa được hoàn thiện thành hình. Những phôi kiếm này có tính đàn hồi cao, Diệp Thiên có thể dựa vào yêu cầu của mình để cải tạo lợi chúng thành vũ khí có lực sát thương
cực mạnh mà mình muốn.
Thế nhưng phôi kiếm chỉ có ở thời đại luyện khí đã dần biến mất nên rất khó tìm, chỉ có một vài môn phái cổ xưa là còn, hoặc là những khu di tích ở nơi hoang sơ thì may ra có thế tìm được.
Thế giới rộng lớn, Diệp Thiên cần dựa vào mạng lưới tình báo của tập đoàn Lăng Thiên thu thập thông tin thì cậu mới có thể biết được phôi kiếm đầu tiên: “Vâng chủ tịch, tôi sẽ dặn dò người làm ngay!”
Ngô Quảng Phúc gật đầu, lập tức gọi điện thoại dặn dò công việc.
Trong lúc đó, Diệp Thiên không hề rời đi và chỉ dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Khoảng một tiếng đồng hồ sau, Ngô Quảng Phú đưa máy tính đến trước mặt Diệp Thiên, một đoạn thông tin liên qua tới kiếm cổ đã xuất hiện trên màn hình.
“Chủ tịch, hầu như thông tin gần đây liên qua tới kiếm cổ đều nằm ở đây, mời chủ tịch xem qua!”
Diệp Thiên thản nhiên gật đầu, đôi mắt nhìn vào những dòng thông tin dày đặc trên màn hình, đầu óc chuyến động liên tục, sau khi tiếp nhận toàn bộ kiến thức đạt tới mức một lần đọc là mười dòng chữ thì chưa tới mười phút sau, cậu đã hoàn thành đoạn tin tức hang tram dòng và cuối cùng ánh mắt cậu khựng lại ở một dòng duy nhất.
“Đấu giá của thế giới ngầm sao?”
Diệp Thiên nheo mắt. Đoạn thông tin này do một quản lý chợ đen thế giới ngầm đề cập. Theo như những gì viết ở đây thì một thanh kiếm cổ không còn nguyên vẹn được bán đấu giá ở thế giới ngầm, thời gian là hai ngày sau.
Địa điếm của những nơi bán đấu giá này không phải ở đâu khác mà chính là ở Lư Thành tỉnh Xuyên.
“Anh có hiểu về khu vực đấu giá này không?”
Diệp Thiên gập máy tính, quay qua hỏi Ngô Quảng PHÚC.