Chương 1622
“Người phụ trách của khách sạn Hạo Nguyên đúng là quá đáng. Có nói thế nào cũng không chịu cho chúng ta bước vào, tôi còn bỏ ra một trăm tiêu tệ đố vào để chơi một trận tới bến cơ đấy!”
Người thanh niên mặc Âu phục màu xanh nhạt nghiến răng đầy bất mãn, sau đó nhìn qua người thanh niên bên cạnh, trầm giọng: “Thần Quang, hay là ngày mai chúng ta lại tới một chuyến, nếu người phụ trách khách sạn vẫn không đồng ý cho chúng ta nhập cổ phần thì chúng ta sẽ sử dụng sức ảnh hưởng của năm khách sạn dưới trướng chúng ta cùng chèn ép để xem bọn họ có dám không đồng ý nữa hay không!”
Người thanh niên bên cạnh, đứng ưỡn ngực, khuôn mặt đầy tuấn tú không phải ai khác mà chính là sở Thần Quang-người trước đó có va chạm với Diệp Thiên.
Hơn một năm trôi qua, cậu ta đã rút khỏi giới đào hoa, đôi mắt đã bớt đi vào phần toan tính và xốc nổi, tăng thêm sự điềm tĩnh, từng trải.
Nghe người thanh niên kia nói vậy thì Sở Thần Quang rơi vào im lặng, cậu ta phất tay.
“Anh Lưu, chuyện này chúng ta tạm thời không vội, cần có kế hoạch lâu dài!”
“Khách sạn Hạo Nguyên nhìn lạc hậu, tồi tàn, thiết bị và điều kiện đều không bằng các khách sạn khác, thậm chí còn không bằng cả khách sạn hai sao, nhưng hàng trăm năm qua vẫn tồn tại, rõ ràng là sau lưng có một sự chống lưng cực lớn về tiền bạc và lai lịch.
“Trước khi hiểu rõ tình hình thì không được làm càn!”
Người thanh niên mặc dù trông vô cùng kiêu ngạo nhưng đối với sở Thần Quan thì cậu ta lại hết mực nghe lời. Dù không cam tâm nhưng cậu ta cũng gật đầu.
Hai người đi ra cửa khách sạn, đúng lúc này, một chiếc xe Limousine chậm rãi tiến vào.
Từ vị trí tay lái, người tài xế bước xuống mớ cửa ghế sau. Một người thanh niên đĩnh đạc bước xuống khiến hai người Sở Thần Quang chú ý.
Chỉ nhìn một lần mà sở Thần Quang đã rơi vào im lặng, toàn bộ sự điềm tĩnh của cậu ta bỗng trở nên vô hình.
Cậu ta co giật da mặt, đồng tử co lại với vẻ không dám tin.
“Là Diệp Thiên!”
“Sao cậu ta lại ở Lư Thành chứ?”
Gương mặt sở Thần Quang chấn động, ngay thời khắc nhìn thấy bóng người trẻ tuổi ấy, cậu ta lập tức đứng sững tại chỗ, vẻ mặt đầy sợ hãi.
“Sao cậu ta lại về Lư Thành rồi?”.
Sau cơn kinh hãi, cậu ta lộ ra vẻ mặt sợ hãi và không thể tin. Cậu ta vốn cho rằng người này đã rời xa cuộc sống của cậu ta, cả đời sẽ không phải gặp lại người đó nữa, ám ảnh trong lòng cũng có thể tan biến.
Nhưng bây giờ, cơn ác mộng của cậu ta, nhân vật mà cậu ta dùng cả đời cũng không thể vượt qua ấy đang đứng ở trước cửa khách sạn.
“Anh Thần Quang, anh sao vậy? Anh biết thanh niên đó à?”.
Thanh niên họ Lưu ở cạnh thấy vậy thì tò mò hỏi.
Mặc dù cậu ta đang hỏi về Diệp Thiên, nhưng trên mặt lại có vẻ không cho là vậy. Diệp Thiên ngồi trên xe Stretch Lincoln Limousine đến khách sạn Hạo Nguyên, rõ ràng tài sản của cậu không hề nhỏ, nhưng với cậu ta mà nói thì không có gì đáng kinh ngạc.
Tuy rằng xe Lincoln là một trong những siêu xe cấp triệu tệ, nhưng không hề hiếm lạ gì, trong garage của nhà cậu ta có đến ba chiếc như vậy. Ngày thường lúc rảnh rỗi, cậu ta sẽ bảo tài xế lái xe đưa cậu ta ra ngoại ô Lư Thành hóng gió ngắm cảnh, vô cùng bình thường.