Cao Thủ Tu Chân

Chương 1624



Chương 1624

“Anh Thần Quang, anh sao thế? Có phải anh từng có khúc mắc với thằng nhóc đó không?”.

Cậu ta không cố ý đè thấp giọng, hơn nữa không hề kiêng dè chỉ thẳng vào lưng Diệp Thiên.

Nghe cậu ta nói vậy, sở Thần Quang lại chấn động, sợ đến nỗi mặt xám ngắt, vội vàng kéo cậu ta lại.

“Anh Lưu, đừng nói bậy bạ!”.

“Tôi không có ân oán gì với cậu ta, chúng ta mau đi thôi!”.

Thanh niên họ Lưu không biết Diệp Thiên, nhưng sở Thần Quang thì hiểu rõ sự đáng sợ của Diệp Thiên. Nếu cậu thật sự quay lại tính toán với bọn họ thì dù hôm nay người đứng đầu tỉnh Xuyên có đến đây, e rằng cũng chưa chắc bảo vệ được bọn họ.

Đây là ma vương nắm quyền sinh sát trong tay, những người bình thường làm kinh doanh như bọn họ không thế chọc vào được.

“Sao lại căng thẳng vậy?”.

Sở Thần Quang tỏ ra sợ hãi, nhưng thanh niên họ Lưu lại không đổi sắc mặt, ngược lại đẩy tay sở Thần Quang ra.

“Tôi nhớ ra rồi, trước kia trong một lần uống rượu, anh có nhắc tới anh và con gái chủ tịch Tiếu Lâm của Tập đoàn Phi Ngư từng là thanh mai trúc mã, nhưng sau đó vì một kẻ tình địch mà cuối cùng hai người không thể đến với nhau. Chẳng lẽ tình địch mà anh nói là thằng nhóc đó?”.

Đương nhiên cậu ta đang chỉ Diệp Thiên, giọng điệu có vẻ kiêu ngạo, rõ ràng không coi trọng Diệp Thiên.

Nhà họ Lưu là gia tộc thương nghiệp mới nổi ở Lư Thành. Mặc dù chỉ mới đến Lư Thành nửa năm, nhưng đằng sau nhà họ Lưu lại có Công ty bất động sản Bích Quý trong chuỗi mắt xích toàn quốc chống lưng, thế lực mạnh, tài sản phong phú. ở Lư Thành, ngoài một vài người bọn họ kiêng kị ra thì hầu như không ai cản nổi bọn họ, xưa nay bọn họ đều không xem trọng doanh nghiệp địa phương.

Chín mươi chín phần trăm người nổi tiếng giàu có ở Lư Thành hầu như đều có hợp tác làm ăn với nhà họ Lưu, quan hệ hợp tác bền vững. Do đó mà tạo thành tính cách tự cao tự đại của thanh niên họ Lưu.

Cậu ta vừa nói vừa chuẩn bị tiến lên, muốn đuổi theo Diệp Thiên, ra mặt thay cho Sở Thần Quang.

sở Thần Quang chỉ muốn tát chết thằng ngốc này, nhưng nghĩ tới quan hệ hợp tác của hai nhà, cậu ta vẫn kìm nén lửa giận, kéo thanh niên họ Lưu lại.

“Anh Lưu, bình tĩnh, anh bình tĩnh lại đi!”.

“Cậu ta đúng là tình địch của tôi, nhưng đối mặt với cậu ta, tôi chịu thua, thua tâm phục khẩu phục. Chuyện đó đã qua rồi, anh đừng kích động tới chọc giận cậu ta. Trên khắp tỉnh Xuyên, thậm chí là cả Hoa Hạ hay toàn thế giới cũng không có ai có thể động chạm vào cậu ta”.

Thanh niên họ Lưu nghe vậy, đầy vẻ nghi ngờ và không tin.

“Anh Thần Quang, anh không đùa đấy chứ? Trên cả Hoa Hạ không ai động chạm vào cậu ta được à? Hình như anh đánh giá cao cậu ta quá nhỉ? Lẽ nào cậu ta là người của mấy gia tộc ở thủ đô?”.

Sở Thần Quang nhìn chằm chằm bóng lưng của Diệp Thiên, phát hiện dường như cậu không chú ý đến bọn họ, hơn nữa càng đi càng xa mới nhỏ giọng nói.

“Anh Lưu, tôi không đùa với anh. Chúng ta không động vào người đó được đâu!”.

“Vừa rồi anh cũng nhìn thấy tài xế lái xe của cậu ta rồi đấy, lẽ nào anh không nhận ra đó là ai sao?”.

Thanh niên họ Lưu cảm thấy mờ mịt, hơi tò mò hỏi: “Đúng rồi, tôi cũng cảm thấy tài xế lái xe Lincoln vừa rồi rất quen mắt, nhưng không nhớ ra đã gặp qua ở đâu, chẳng lẽ là người quen?”.

Sở Thần Quang tỏ vẻ nghiêm trọng, khẽ lắc đầu.

“Đó không phải người quen gì cả, đó là anh Hố, nhân vật sô’ một của cả thế giới ngầm tỉnh Xuyên, người đại diện duy nhất của thế giới ngầm tỉnh Xuyên sau khi Ngô Quảng Phú, Từ Uyên Đình, Lâm Thiên Nam rời đi!”.

“Anh Hổ?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.