Cao Thủ Tu Chân

Chương 1627



Chương 1627

“Nếu anh có gì bất mãn về cách phục vụ của khách sạn chúng tôi thì có thể nói ra, chúng tôi sẽ cố gắng cải thiện. Nhưng anh có thể dời bước sang bên cạnh trước không? Anh chặn đường ở đây đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến những người khách khác”.

Cách cô ta nói rất thỏa đáng đúng mực, giọng điệu của một người quản lý tiêu chuẩn, kết hợp với vẻ đẹp trời sinh của cô ta hầu như sẽ không có đàn ông nào từ chối.

Nếu là người khác thì lúc này đã bị hút hồn từ lâu, nói gì nghe nấy. Cô gái xinh đẹp cũng đầy tự tin, cho rằng Diệp Thiên sẽ ngoan ngoãn làm theo.

Nhưng khi cô ta nhìn sang cậu lần nữa thì lại đón nhận một ánh mắt vô cùng lạnh nhạt.

Diệp Thiên nhìn chằm chằm cô ta, trong mắt không có bất kì dục vọng và tán thán nào, chỉ có vẻ tĩnh lặng như nước, thản nhiên cất tiếng.

“Một người cuối cấp chí tôn võ thuật, với thực lực của cô có lẽ cũng đã chạm được đến tầng lớp lãnh đạo của khách sạn này”.

“Nếu cô có thể làm chủ thì bây giờ tôi có thể bàn bạc với cô. Nếu cô không thể làm chủ thì gọi cấp trên của cô đến đây đi, không cần ở đây lãng phí thời gian”.

Nghe cậu nói vậy, cô gái tái mặt, tỏ ra không thể tin nổi.

Cô ta có thực lực cuối cấp chí tôn

võ thuật, hơn nữa vừa mới đột phá không lâu. ở giới võ thuật Hoa Hạ, cô ta cũng có sức chiến đấu thuộc đội ngũ thứ nhất trên bề nổi. Nhưng Diệp Thiên nói một câu đã chỉ rõ tu vi của cô ta, giống như nhìn thấu mọi thứ.

Cô ta vô cùng kinh ngạc, ngươi mắt bỗng co lại.

“Các hạ là?”.

Cô ta cảm thấy Diệp Thiên không đơn giản, thế nên đã dùng tới kính ngữ của giới võ thuật.

Diệp Thiên mở rộng hai tay đặt trên ghế sofa, ngồi tư thế cực kì thoải mái, nở nụ cười.

“Nói ra danh hiệu cũng tốt, có lẽ chuyện sẽ đơn giản hơn một chút”.

“Nói với cấp trên của cô, Diệp Lăng Thiên tôi đến rồi, bảo bọn họ ra đây gặp tôi!”.

Cậu vừa dứt lời, đôi mắt của cô gái xinh đẹp lại cứng đờ.

“Báo cho cấp trên, Diệp Lăng Thiên tôi đến rồi, bảo bọn họ ra gặp tôi!”

Một câu này của Diệp Thiên giống như một quả bom, lập tức khiến cô gái xinh đẹp sửng sốt.

Đôi mắt cô ta cứng đờ, đứng ngo ngẩn tại chỗ một lúc lâu mới định thần lại.

“Diệp Lăng Thiên?”

Cô ta nhìn Diệp Thiên chăm chú, sắc mặt thay đối liên tục, gần như không dám tin nổi.

Diệp Lăng Thiên? Cậu thanh niên trước mặt trông có vẻ kiêu ngạo ương ngạnh, lại có phần non nớt này lại chính là cao thủ tuyệt thế cao cao tại thượng, khuấy động thế giới điên đảo sao?

Tuy rằng cô ta không muốn tin, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Diệp Thiên bình tĩnh thản nhiên, cùng với khí thế kiểu người đè ép người khác, không sợ gì kia, cô ta không thể không tin.

Lại nói, trên thế giới hiện nay, ngoại trừ bản thân đế vương bất bại thì lại có người nào dám lấy danh Diệp Lăng Thiên chứ?

Nếu Diệp Thiên không phải vô cùng mạnh mẽ thì sao có thể chỉ một câu đã vạch trần mức độ tu vi của cô ta chứ?

“Anh thật sự là Diệp đế vương?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.