Cao Thủ Tu Chân

Chương 1736



Chương 1736

Ngay khi Thích Kiếm Anh ngồi xuống, anh ta cũng chú ý đến Lạc Tử Uyển bên cạnh Lí Thanh Du. Lí Thanh Du chắc chắn là một mỹ nhân đứng đầu trong giới võ lâm hiện nay, mà Lạc Tử Uyển, vẻ đẹp cũng không hề kém Lí Thanh Du chút nào, hơn nữa khí chất nho nhã, mang phong thái cố phong, rõ ràng không phải người tầm thường.

Anh ta chợt dời ánh mắt, bỗng nhìn thấy kiếm Ỷ Thiên trong tay Lạc Tử Uyển.

“Kiếm Ỷ Thiên?”. Ánh mắt anh ta ngạc nhiên, gần như không cần do dự anh ta đã đoán ra thân phận của Lạc Tử Uyển.

Cũng ngay lúc ấy, Lí Thanh Du cũng quay đầu sang nhìn Lạc Tử Uyển.

“Tử Uyển, giới thiệu với cô nhé, vị này là anh Thích, Thích Kiếm Anh, có lẽ cô đã nghe qua rồi!”

Đôi mắt Lạc Tử Uyển sáng như ngọc, cuối cùng cũng quay đầu lại.

“Kiếm vũ thích thích, một kiếm chấn động thần quỷ! Truyền kỳ về anh Thích tôi đã sớm nghe bên tai, hôm nay cuối cùng cũng gặp được người thật!”

Cô ta nói xong, chắp tay với Thích Kiếm Anh, rất khách khí.

Thích Kiếm Anh biết Lạc Tử Uyến là đang nói đến chuyện trước kia anh ta ở Lũng Tây chét giết bảy “thi quỷ”, cũng vội ôm quyền đáp lễ, không dám cao ngạo.

“Lạc Tiên Tử quá khen rồi, chút tu vi này của Thích Kiếm Anh, trong mắt truyền nhân Nga Mi, nào đáng nhắc đến?”

Lạc Tử Uyển khẽ cười, không đáp lời, cũng không phủ nhận, ngay lúc này, thiếu niên bên cạnh Thích Kiếm Anh đột nhiên hỏi lại.

“Sư huynh, tại sao hàng ghê’ thứ hai, thứ ba không có ai ngồi cả? Chi bằng chúng ta đến ngồi hàng thứ hai đi? Chỗ đó cách sàn đấu giá gần hơn chút!”

Giọng điệu thiếu niên có chút trẻ con, nói năng thẳng thắn, ra ràng chưa hiểu nhiều sự đời.

Thích Kiếm Anh nghe vậy lập tức huơ tay.

“Sư đệ, đừng quậy phá!”

“Cậu nhìn thấy bốn người ở hàng đầu tiên không?”

Anh ta chỉ thiếu niên nhìn đến hàng ghế đầu, thấp giọng nói: “Bốn vị đó là cao thủ đương thời, là vương cấp trăm năm trong truyền thuyết, cho dù đích thân sư phân ở đây, e rằng cũng không dám qua đó ngồi!”

“Có tư cách ngồi cùng hàng với bọn họ đều là nhân vật thuộc cấp bậc vương cấp trăm năm, còn muốn lại gần bọn họ ngồi hàng hai, hàng ba, ít nhất cũng phải đến tu vi vương cấp, hoặc là siêu phàm thần phẩm mới được!”

“Nếu cậu có gan thì cứ qua ngồi đi!”

Vẻ mặt thiếu niên thay đối, gương măt kinh sơ.

“Vương cấp?”

Cậu ta thì thầm lên tiếng, phản ứng lại nhanh chóng chợt ngậm miệng lại.

Cậu ta là đệ tử mới được thăng lên nòng cốt của phái Hoa Sơn, tuổi tác còn trẻ, không hiểu rõ những quy tắc ngầm và luật lệ của giới võ đạo, nhưng không có nghĩa cậu ta khờ khạo.

Vương cấp, hai chữ này có nghĩa gì, đương nhiên cậu ta hiểu rõ.

Cùng vấn đề, cùng một nội dung đối thoại cũng diễn ra ở nơi khác tại phòng đấu giá, nhưng nghe thấy câu trả lời của người lớn thì những đệ tử trẻ tuổi không hiểu quy tắc kia đều rụt đầu, không dám hỏi nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.