Cao Thủ Tu Chân

Chương 1738



Chương 1738

Cậu ta quay sang Thích Kiếm Anh bên cạnh, thấp giọng nói: “Sư huynh, tên kia có phải điên rồi không, vậy mà lại ngồi chính giữa? Cậu ta không sợ bốn vị vương cấp xé xác cậu ta sao?”

Cậu ta đợi Thích Kiếm Anh trả lời, nhưng lại phát hiện Thích Kiếm Anh sửng sốt thất thần, vẻ mặt thay đổi liên tục, ánh mắt lại nặng nề.

“Sư huynh, anh sao vậy?”

Cậu ta vỗ nhẹ vai Thích Kiếm Anh, dò hỏi.

Lúc này Thích Kiếm Anh mới hồi thần, hít sâu một hơi, thì thào nói.

“Không ngờ, cậu ta cũng đến đây!”

“Cậu ta?”. Thiếu niên càng thêm ngạc nhiên: “Anh nói đến cậu thanh niên kia sao? Cậu ta là ai?”

Thích Kiếm Anh nhớ lại trận chiến biển Nam Hải, Diệp Thiên càn quét thế lực cảnh giới siêu phàm đỉnh cao, bất giác hít sâu một hơi, xúc động nói: “Nếu phải hỏi trong thế hệ trẻ của giới võ đạo Hoa Hạ, ai có đủ tư cách ngồi cùng vương cấp thì cậu ta chính là người duy nhất!”

“Cậu ta chính là thần thoại đương thời – Diệp Lăng Thiên!”

Thiếu niên nghe vậy, ánh mắt kinh ngạc, suýt chút đã đứng bật dậy.

“Cái gì? Trời đất? Cậu ta là Diệp Lăng Thien?”

Chuyện về Diệp Thiên, sớm đã trở thành truyền thuyết trong giới võ đạo Hoa Hạ rồi, được nhiều người biết đến, những tiền bối đối với chuyện này thì tôn kính, thế hệ trẻ thì gần như ai ai cũng xem như thần tượng mà tôn sùng, được xem là tấm gương mẫu mực, nhưng anh ta không ngờ, trong tình thế như vậy lại được gặp truyền thuyết đương thời.

Những võ giả trẻ tuổi khác trong phòng đấu giá cũng được nghe trướng bối giới thiệu, sau khi biết rõ thân phận Diệp Thiên, ánh mắt kinh ngạc, ngờ vực trước đó đã đối thành kính sợ và sùng bái.

Những võ giả trẻ tuổi lúc đầu vẫn không tình nguyện ra khỏi cửa thì hiện tại ai ai cũng tinh thần phấn chấn, trong lòng cảm thấy may mắn lần này đi cùng trưởng bối, nếu không sao có thể nhìn thấy nhân vật truyền kỳ nhất trong giới võ đạo Hoa Hạ?

Lạc Tử Uyển ngồi ngay ngắn tại chỗ, ánh mắt nhìn theo Diệp Thiên, Diệp Thiên tựa vào ghế, hai chân bắt chéo, vô cùng thoải mái, không gò bó, càng khiến ánh mắt cô ta sáng hơn.

Vương cấp đương thời, được xem là cao thủ, mà vương cấp trăm năm, cũng đang ở đây.

Nhưng Diệp Thiên chưa đến hai mươi tuổi, ở cùng với vương cấp trăm năm, thân thủ thành thạo, nắm giữ mọi thứ trong tay, khí thế siêu nhiên như vậy, trong thế hệ trẻ ai có thể sánh bằng.

Cô ta nhìn Diệp Thiên một lúc lâu, đột nhiên nhoẻn miệng cười, nói khẽ.

“Tuệ Không cũng không thể bằng được anh ấy!”

Lí Thanh Du bên cạnh nghe thấy vậy, cũng không nói gì.

Tuệ Không của Thiếu Lâm, Tử Uyển từ Nga Mi, hai người này sánh vai với nhau, là thiên kiêu tuyệt đỉnh áp đảo những vị trí trên cao trong chín đại thiên tài, nhưng bọn họ có lợi hại thế nào, có uy chấn thiên hạ thế nào, sao có thể sánh với Đế Vương Bất Bại phá nghìn quân?

Tuệ Không tư chất hơn người, là kỳ tài của Thiếu Lâm, từ nhỏ đã được đại sư Trí Đức cầm tay huấn luyện, tu vi đã đạt đến cảnh giới siêu phàm từ lâu, nhưng như vậy thì có ra sao?

Tuệ Không hiện tại vẫn chiếm giữ vị trí dưới vương cấp, không chí như vậy, mặc dù nằm trong cảnh giới siêu phàm, nhưng anh ta vẫn nằm ở vị trí thấp, mà Diệp Thiên bây giờ đã là cuồng chiến thiên hạ, địa vị ngang với vương cấp trăm năm, ngay cả máy bay chiến đấu siêu thanh cũng có thể một kiếm đánh rớt, so sánh hai người, cao thấp khác biệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.