Khoảng mười một giờ rưỡi tối, cuối cùng tiệc rượu cũng kết thúc, Sở Thần Quang lái xe đưa Tiếu Văn Nguyệt và Lý Tinh Tinh về nhà, còn Diệp Thiên thì đi bộ về phòng trọ cùng cố Giai Lệ.
Lúc tạm biệt, Tiếu Văn Nguyệt chỉ chào Cố Giai Lệ, không nhìn Diệp Thiên lấy một cái.
“Anh Diệp Thiên, anh thấy Nguyệt Nguyệt thê nào?”.
Trên đường về, cố Giai Lệ đột nhiên hỏi Diệp Thiên.
“Tiếu Văn Nguyệt?”, Diệp Thiên lắc đầu: “Anh không thân với cô ta lắm, không có suy nghĩ gì cả”.
Cố Giai Lệ nghe vậy, mím môi cười trộm: “Thê à?”.
“Em cứ cảm thấy hình như Nguyệt Nguyệt rất để ý đến anh Diệp Thiên!”.
Diệp Thiên nhún vai, không có biểu cảm gì.
về Tiếu Văn Nguyệt, cậu thật sự không cách nào để tâm, với cậu mà nói, cô gái mà cậu thật sự để ý chỉ ở thủ đô.
Xuyên Nam, Lư sơn.
Trên đỉnh núi có một dinh thự to lớn, cổ xưa, trước cửa có một tấm biển
thếp vàng cực lớn đề hai chữ “Đường Môn”.
Nơi đây chính là địa chỉ cũ của Thục Trung Đường Môn, mấy trăm năm qua, bao đời Đường Môn đều ở đây.
Trong đại sảnh của Đường Môn, một chân của Đường Tu Văn quấn kín băng, vè mặt đầy thù hận và căm phẫn.
Trên đại sảnh, một người đàn ông trung niên mặc áo quần hoa lệ, chắp tay sau lưng đứng đó, mắt như mắt diều hâu, giữa hai mắt thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng lành lạnh cực kỳ nguy hiểm.
“Không ngờ ở tỉnh Xuyên vẫn còn có người dám đánh bị thương người của Đường Môn!”.
“Xem ra Đường Môn lâu không xuất hiện, người ở tỉnh Xuyên đã quên mất thực lực cùa Đường Môn chúng ta!”.
Người đàn ông trung niên khẽ nheo hai mắt, đột nhiên nắm tay lại, quả cầu Thái Cực thủy tinh trong tay ông ta bị bóp vỡ vụn.
“Xuyên Bắc, Diệp Lăng Thiên?”.
“Hừ, lần này Đường Đôn Nho tôi sẽ dùng máu của cậu để rừa mối nhục của nhà họ Đường chúng tôi!”
Ánh mắt của người đàn ông trung niên sắc bén, toàn thân tràn đầy khí thế, cả đại sảnh đều bao trùm trong bầu không khí khá áp lực, ngay cả Đường Tu Văn cũng khẽ biến sắc.
Đây chính là thực lực đáng sợ của Đường Đôn Nho, bác cả cậu ta, sức chiến đấu xếp thứ nhì trong số cao thủ Đường Môn, chỉ đứng sau bố cậu ta.
“Bác cả, tên Diệp Lăng Thiên này làm cháu bị thương chưa nói, hắn còn không coi Đường Môn chúng ta ra gì!”.
Đường Tu Văn thấp giọng nói: “Hắn thậm chí còn buông lời ngông cuồng, bảo cháu về nói với người lớn trong môn phái, nếu Đường Môn có bất kì ai không phục thì cứ việc tìm hắn, hắn sẽ tiếp mọi lúc!”.
Đường Đôn Nho nghe vậy, trên mặt xuất hiên nu cười nhat.
“Hay cho một tên Diệp Lăng Thiên, khẩu khí ngông cuồng lắm!”.
Một lát sau, vẻ mặt ông ta thay đổi, tò mò hỏi: “Bác lại cảm thấy rất thú vị, trong giới võ thuật Hoa Hạ chưa bao giờ nghe nói tới nhân vật này.
Các cao thủ ở tỉnh Xuyên mười người thì Đường Môn chúng ta cũng biết hết tám chín, sao đột nhiên lại xuất hiện một tên Diệp Lăng Thiên?”.
Đường Tu Văn ghì chặt ghế, cậu ta không muốn quan tâm Diệp Thiên từ nơi nào xuất hiện, đối với cậu ta mà nói, cậu ta chỉ muốn bắt Diệp Thiên chật vật quỳ trước mặt cậu ta xin tha, muốn băm vằm Diệp Thiên làm nghìn mảnh mới trả được mối thù bị đánh gãy chân.
“Bác cả, mặc dù Diệp Lăng Thiên đánh cháu bị thương, nhưng thật ra thực lực cậu ta cũng chỉ ở cuối cấp tông tượng hoặc là đỉnh cao tông tượng mà thôi.
Chuyện này để bác ra
tay có phải là tài lớn dùng vào việc nhỏ không?”.