Cao Thủ Tu Chân

Chương 1751



Chương 1751

Người này nhìn Diệp Thiên một lượt, thấy cách ăn mặc của Diệp Thiên thì sau đó lập tức chửi rủa.

Trong tiểu khu này, ngoài khu biệt thự ra thì cũng có những tòa nhà chung cư, ở đây mức độ kinh tế được phân hóa làm hai phần. Người thanh niên nhìn Diệp Thiên mặc bộ đồ thể thao thì đương nhiên không coi ra gì.

Huống hồ, trước giờ thanh niên luôn ngạo mạn, ngông cuồng, lại có chỗ chống lưng cực lớn, dù có đắc tội với giới thương nhân trong khu biệt thự này thì anh ta cũng không sợ.

Vừa rồi anh ta phóng vụt qua Diệp Thiên nhưng không hề cảm thấy áy náy mà ngược lại, khi nhìn thấy chiếc xe bị xước thì tức điên như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy.

Anh ta không ngờ, Diệp Thiên lại ra tay quẹt xước cánh cửa xe hợp kim của anh ta như thế.

“Tôi cho anh cơ hội, sắp xếp lại lời nói của mình, nghĩ cho kỹ là nên xin lỗi hay là tiếp tục làm càn?”

Thân phận của Diệp Thiên bây giờ là gì chứ, đối với những loại tôm tép như thế này, cậu thậm chí chẳng buồn nói nhiều. Nếu như không phải nể tình đây là tiểu khu nhà cô Hà thì cậu đã tát người thanh niên kia ra cám rồi chứ không phải là làm xước xe nữa.

“Cậu nói cái gì?”, thanh niên kia nghe thấy vậy thì sắc mặt trở nên kỳ lạ, anh ta tiến sát tới Diệp Thiên một bước.

“Cào xước xe của tôi mà còn bắt tôi xin lỗi sao? Cậu có biết là mình đang nói chuyện với ai không?”

“Chiếc xe này tôi mới mua, lái chưa tới hai ngày mà cậu đã làm thành ra thế này, cậu đền tôi thế nào đây?”

“Tôi không cần biết cậu ở khu biệt thự hay khu nào, tôi cũng không cần biết cậu là ai, nhà làm gì, tôi chỉ nói một lần, quỳ xuống xin lỗi, sau đó đền cho tôi chiếc xe mới thì tôi có thể tha cho cậu!”

“Ồ?”, Diệp Thiên khẽ chau mày, khịt mũi cười khinh thường.

“Hôm nay tôi tới thăm tiền bối, không lằng nhằng với anh, nhưng anh bắt tôi quỳ xuống xin lỗi thì dũng khí của anh được đấy!”

“Tôi cũng cho anh một cơ hội. Trong vòng một tiếng, làm rõ tôi là ai, sau đó tới xin lỗi, thì tôi có thể tiếp tục để anh sống ở Lư Thành này, nhớ đấy, chỉ có một tiếng đồng hồ thôi!”

“Giờ lái chiếc xe nát của anh và cút đi!”

Diệp Thiên nói xong thì phất tay. Người thanh niên bỗng cảm thấy có một luồng sức mạnh vô hình đang chèn ép và đẩy anh ta quay trở lại vị trí tay lái trong xe.

Người thanh niên tái mặt, chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy. Anh ta nhìn Diệp Thiên đi về phía trước nhưng lúc này đã mất đi dũng khí lao lên.

Cho tới khi Diệp Thiên biến mất trong tầm mắt thì anh ta mới giống như tỉnh lại khỏi giấc mơ và đập tay lên vô lắng.

“Đồ khốn, mình bị nó dọa sợ rồi!”

“Mẹ kiếp, chắc chắn nó là cao thủ võ thuật, nhưng đắc tội với Đoạn Lâm Khôn thì dù có là cao thủ tôi cũng sẽ bắt cậu phải trả giá. Hôm nay tôi sẽ khiến cho cậu phải hối hận vì đã gặp tôi ở Lư Thành!”

Mặc dù thủ đoạn Diệp Thiên thi triển vừa rồi khá là kinh người nhưng anh ta vẫn không sợ. Anh ta quen không ít người trong giới võ, dưới trướng ông chủ của anh ta đã có không ít hơn 30 cao thủ, trong đó có năm người có thể phóng nội lực ra bên ngoài, đạt tới mức đá vỡ gạch nát.

Anh ta là người thân cận của ông chủ, những năm gần đây làm không ít việc cho ông ta nên cũng được coi là sủng thần của thiên tử. Ông chủ anh ta là vua của thế giới ngầm ở Lư Thành, bản thân anh ta bị ức hiếp, đồng nghĩa với việc khiến ông chủ bị bôi nhọ, anh ta chỉ cần lên tiếng thì tự khắc ông chủ sẽ tìm cách lấy lại công bằng cho anh ta.

Nghĩ tới bộ mặt kiêu ngạo của DIệp Thiên, tới khi đó sẽ quỳ xuống trước mặt anh ta với vẻ đáng thương thì anh ta sung sướng lắm, bèn đạp chân ga.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.