Chương 1754
Có thể nói Ngô Lăng Hiên là vua hiện tại của thế giới ngầm tỉnh Xuyên thì cô ta chính là nữ hoàng vô thượng.
Cô ta có địa vị siêu nhiên, trên cả hàng vạn người, 99% những người mà bản thân gặp phải thì cô ta đều có thể khinh thường, thế nhưng khi nhìn thấy người này ở trước cửa biệt thự nhà họ Tiếu thì cô ta lại mềm nhũn người giống như gặp phải thần linh.
“Cậu…Cậu Diệp Thiên sao?”
Nhìn thấy Diệp Thiên cô ta bỗng khựng người, sau đó là run rẩy lên tiếng với biểu cảm không dám tin.
Dù cho thân phận hiện ta của cô ta có siêu nhiên như thế nào thì khi đối diện với Diệp Thiên sự kiêu ngạo đó hoàn toàn biến mất, cô ta không dám thể hiện ra lấy nửa phần.
Đùa nhau chắc. Đây là Diệp tiên sinh tung hoành khắp tỉnh Xuyên, đến cả bố con của Ngô Quảng Phúc khi nhìn thấy cũng phải tỏ ra cung kính, phục tùng như vua, huống hồ là cô ta!
Nhất là cùng với việc địa vị của cô ta càng ngày càng cao thì cô ta càng có sự hiểu biết hơn vào thế giới võ thuật, biết về trận quyết chiến giữa Diệp Thiên và Tiêu Ngọc Hoàng. Sức mạnh của Diệp Thiên vô cùng uy danh, hiển hách trong giới võ thuật, còn là tổng giáo quan của Nam Long Nhận, là trung tướng.
Một nhân vật như vậy thì có khác gì thần linh trên trời chứ? Lúc này, đầu óc cô ta dường như đã ngừng hoạt động.
“Là chị à?”
Diệp Thiên cầm hộp quà, quay lại nhìn và nhận ra Lý Thu Hà.
Cô gái này lúc trước ở thành phố Phán từng muốn cùng với con trai của Từ Uyên Đình kết hợp hãm hại Tiếu Văn Nguyệt, bị cậu uy hiếp một lần. Từ đó về sau hầu như họ không có liên hệ gì, ánh mắt cậu giống như nhìn một người hoàn toàn xa lạ vậy.
“Là, là tôi!”, Lý Thu Hà vội vàng gật đầu, vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt hiện ra, cô ta cố gắng nặn ra một nụ cười tự cho là tuyệt mỹ.
“Diệp tiên sinh, đúng là cậu rồi, không ngờ lại có thể gặp được cậu ở đây!”
Cô ta cảm thấy vô cùng rối rắm, lần đầu tiên gặp Diệp Thiên, cô ta đã coi Diệp Thiên là một kẻ vô lễ, ngông cuồng và tự đại. Nào ngờ, Diệp Thiên lại có thân phận kinh người cùng với sức mạnh đủ để xoay chuyển càn khôn.
Chỉ là sau đó, Diệp Thiên bước tới võ đài rộng lớn hơn, rời khỏi tỉnh Xuyên, cô ta tưởng sẽ không còn nhìn thấy Diệp Thiên nữa. Chính vì vậy điều bất ngờ ngày hôm nay nằm ngoài dự liệu của cô ta.
“Ừm!”
Diệp Thiên đút một tay vào túi áo, gật đầu thản nhiên với Lý Thu Hà coi như là đã đáp lại. Lý Thu Hà cười và bước tới nói: “Diệp tiên sinh, cậu tới tham gia sinh nhật của Nguyệt Nguyệt đúng không?”
“Sinh nhật của Tiếu Nguyệt Nguyệt sao?”, Diệp Thiên nghe thấy vậy thì quay qua nhìn khách khứa trên bãi đất trống.
“Ý chị là hôm nay là sinh nhật của Tiếu Văn Nguyệt?”
Nghe Diệp Thiên hỏi vậy, Lý Thu Hà khựng người và cảm thấy kỳ lạ.
“Sao thế?”, không phải cậu tới tham gia sinh nhật của Nguyệt Nguyệt à?”
Hôm nay là sinh nhật của Tiếu Văn Nguyệt, Tiếu Lâm là chủ tịch tập đoàn Phi Ngư, hôm nay lại là sinh nhật của cô con gái châu báu, vừa hay ông ta nhân cơ hội này mời khách khứa và giới thương nhân cùng tới chúc mừng.