Cao Thủ Tu Chân

Chương 1759



Chương 1759

Lí Thu Hà cách đó không xa nhìn ba người họ nói chuyện, trong lòng dao động. Tuy Diệp Thiên nắm giữ vị trí đứng đầu thế giới, nhưng trước mặt trưởng bối tôn kính của mình thì vẫn duy trì sự khiêm tốn thuần khiết nhất, người đàn ông như vậy quả thực khiến vô số phụ nữ động lòng.

Nếu không phải lúc đầu cô ta và Diệp Thiên đã có mâu thuẫn ồn ào không vui, hơn nữa bản thân cũng không còn trong sạch thì cô ta nhất định sẽ không màng mọi thứ, nghĩ mọi cách bám chặt lấy Diệp Thiên.

Ở chỗ ghế khách khứa cách đó mười mét, chủ tịch tập đoàn Âm Dung là Vạn Vũ Hào đang nhìn bên này, khẽ nhíu mày.

Ông ta biết Tiếu Lâm cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai, thái độ Tiếu Lâm đối với hậu bối tuy không tính là hiền hoà nhưng ông ta biết rõ, ánh mắt Tiếu Lâm nhìn cao đến thế nào.

Tiếu Lâm trông như đối xử với con cháu, với ai rất ôn hoà nhưng thực ra trước giờ ông ta chưa từng thấy ai thực sự lọt vào mắt Tiếu Lâm, ngay cả Vạn Viễn Đồ con trai ông ta thanh niên tuấn kiệt, cũng chỉ khiến Tiếu Lâm hơi gật đầu mà thôi.

Nhưng bây giờ, một cậu thanh niên mặc đồ bình thường lại được hai vợ chồng Tiếu Lâm nắm tay lôi kéo đối đãi giống hệt như con ruột, hỏi han ân cần, khiến ông ta vô cùng kinh ngạc.

Vạn Viễn Đồ bên cạnh nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt cũng chợt thay đổi, cũng liếc nhìn Diệp Thiên.

“Bố, đó chẳng phải là tên mặt trắng mà Lí Thu Hà dẫn đến sao? Sao trông như thể rất thân với nhà chú Tiếu vậy? Chẳng lẽ là họ hàng của bọn họ sao?”

Lúc trước anh ta đã chú ý đến Diệp Thiên, nhưng nhìn thấy quần áo trên người Diệp Thiên thì trong lòng thoáng chốc đã xem thường, không quá quan tâm. Nhưng bây giờ, thanh niên trừ ngoại hình cũng không có gì đáng để mắt lại đang nói chuyện vui vẻ với hai vợ chồng Tiếu Lâm, giống hệt như người thân, khiến anh ta cảm thấy không vui.

“Chắc là không phải!”. Vạn Vũ Hào lắc đầu nói: “Họ hàng của Tiếu Lâm, đa phần bố đều gặp rồi, đời thứ hai nhà họ Tiếu bọn họ, anh lớn nhà họ Tiếu cũng chỉ có một đứa con trai, bây giờ đang làm bí thư chính phủ ở Quân Thành, tỉnh Kiềm, thanh niên đó rõ ràng không phải!”

Ánh mắt ông ta nghiêm túc, càng cảm thấy nghi hoặc: “Không phải họ hàng trong nhà họ Tiếu, nhưng vợ chồng Tiếu Lâm lại nhiệt tình với cậu ta như vậy, chẳng lẽ cậu ta có lai lịch gì sao?”

Quen biết Tiếu Lâm đã lâu như vậy, đây cũng là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Tiếu Lâm gần gũi thân thiết với một thanh niên, bất giác lại khiến ông ta bắt đầu suy đoán thân phận Diệp Thiên.

“Có lai lịch?”. Vạn Viễn Đồ nhíu chặt mày: “Vừa nãy con đi qua cửa, đúng lúc nhìn thấy cậu ta muốn vào biệt thự, vì không có thiệp mời nên bị bảo vệ ở cửa chặn lại nữa!”

“Nếu cậu ta thật sự có lai lịch, thì sao đến thiệp mời nhà họ Tiếu mà cũng không có chứ?”

“Ồ?”. Vạn Vũ Hào nghe vậy, trong lòng lại càng nghi ngờ.

“Không có thiệp mời nhà họ Tiếu, nhưng cả nhà họ Tiếu lại thân mật với cậu ta như vậy, như vậy có phần khó hiểu!”

Hai bố con vừa quan sát tình hình Diệp Thiên bên đó, vừa thảo luận suy đoán, nhưng lại không ra được kết luận gì.

Vài phút sau, Vạn Vũ Hào trầm giọng nói: “Mặc kệ cậu thanh niên có quan hệ gì với nhà họ Tiếu, cũng mặc kệ cậu ta có thân phận gì, nhưng cá nhân bố cảm thấy ánh mắt vợ chồng Tiếu Lâm nhìn cậu ta lại giống ánh mắt như đang nhìn con rể vậy!”

“Dù nói thế nào thì cậu thanh niên kia cũng là đối thủ nặng ký khi con theo đuổi Tiếu Văn Nguyệt, con phải cẩn thận chú ý!”

Ánh mắt Vạn Viễn Đồ chợt nghiêm lại, nhìn Diệp Thiên chằm chằm, trong lòng càng khó chịu.

Vạn Viễn Đồ cậu đây chính là thái tử tập đoàn Âm Dung, là người thừa kế duy nhất, là tỷ phú tương lai, hơn nữa còn được danh hiệu mười thanh niên kiệt xuất của tỉnh Xuyên năm nay, có thể nói là danh lợi song toàn, là thanh niên tuấn tài thật sự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.