Cao Thủ Tu Chân

Chương 1779



Chương 1779

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thiên nhíu mày. Nhưng chỉ chốc lát sau lại có một bóng ưng bay trên trời không, hạ xuống đỉnh đầu Diệp Thiên.

“Ma Vân Thủ!”.

Bàng Mông đẩy một tay ra, chân nguyên ngưng tụ thành bàn tay to ẩn chứa ma khí màu đen, trông huyền ảo diệu kì. Từng luồng khí tà ác từ trong đó truyền ra, nhắm về phía Diệp Thiên.

Diệp Thiên vừa tránh né một đòn tấn công, cơ thể chưa kịp điều chỉnh, chỉ có thể miễn cưỡng ra tay. Một chưởng từ dưới đánh lên, nhắm vào chính giữa bàn tay ma khí.

“Rầm!”.

Diệp Thiên là miễn cưỡng chưởng ra, Bàng Mông thì lại tích lũy sức mạnh từ trước, chỉ nghe một tiếng động nặng nề vang lên, cơ thể Diệp Thiên hơi chấn động, rơi xuống dưới.

“Diệp Lăng Thiên, tôi là truyền nhân của Vô Tình Đạo, vốn không nên bắt tay với người khác vây đánh cậu. Nhưng trước chuyện trường sinh, mọi thứ đều có thể buông bỏ!”.

“Hôm nay, cậu chắc chắn phải bị đánh bại!”.

Diệp Thiên rơi xuống dưới mười trượng, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.

Bóng dáng Lệ Tà xuất hiện đằng sau lưng Diệp Thiên cứ như ma quỷ. Đây là kĩ pháp ẩn nấp độc môn của Vô Tình Đạo, có thể che giấu hoàn toàn khí tức của mình, người luyện đến đại thành còn có năng lực xuyên qua không gian, di chuyển tùy ý trong một cự ly nhất định.

Đứng trước kĩ pháp này, cho dù là Ẩn Giả Churchill cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng, hoàn toàn không thể so sánh.

Khi Lệ Tà vừa dứt lời, ông ta chỉ ngón trỏ ra, ấn vào sau lưng Diệp Thiên.

“Xoẹt!”.

Một luồng sáng đỏ lướt qua, Diệp Thiên kêu lên một tiếng, bị đánh bay tới phía trước, cho đến khi cách xa mấy chục trượng.

Bốn vị vương cấp trăm năm liên tục ra tay, lượt này đến lượt khác, chiêu này đến chiêu khác, uy lực vô biên. Từ khi Diệp Thiên thành danh đến nay, ngoài chuyện đối mặt với quân đội hiện đại hóa của Hợp chúng quốc thì chưa bao giờ bị áp chế triệt để như vậy.

“Bốn vị vương cấp hợp lực, hết đợt này đến đợt khác, kĩ pháp nối tiếp nhau, đúng là đáng sợ!”.

“Bây giờ bốn vị vương cấp ra tay, Diệp Lăng Thiên đã không chống đỡ nổi. Nếu sáu vị vương cấp đồng thời ra tay thì Diệp Lăng Thiên ắt sẽ rơi vào đường cùng!”.

Lạc Tử Uyển khẽ giọng lẩm bẩm, quay đầu nhìn về phía Tĩnh Di: “Sư phụ, với tình hình bây giờ, Diệp Lăng Thiên thua chắc rồi!”.

Tĩnh Di nặng nề gật đầu, hạ giọng nói: “Đúng vậy!”.

“Nếu là đơn độc đánh với nhau, Diệp Lăng Thiên không sợ bất cứ ai trong sáu người này, nhưng sáu người hợp sức, uy lực đâu chỉ gấp mười lần?”.

“Năm xưa, Diệp Lăng Thiên lay động nghìn quân ở Trung Đông, mặc dù cuối cùng cậu ta đã chiến thắng, nhưng dù sao cũng chỉ đối mặt với những vũ khí hiện đại hóa do con người điều khiển, chưa đạt đến trình độ làm theo ý thích, cho nên có thể tìm ra sơ hở”.

“Còn bây giờ, Diệp Lăng Thiên đối mặt với sáu con người còn sống sờ sờ, thế còn nguy hiểm hơn đối mặt với thiên quân vạn mã thời xưa gấp trăm lần!”.

Tĩnh Di lắc đầu, giọng nói nghiêm trọng hơn:

“Không chỉ như vậy, đám người Bích Ba Yên Khách chi muốn nhanh chóng đoạt lấy kiểm, hoàn toàn không quan tâm đến sự thương vong của những người xung quanh. Trong mắt bọn họ, những người dân bình thường này chỉ như sâu kiến!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.