Cao Thủ Tu Chân

Chương 1794



Chương 1794

Bốn ngọn lửa hình người cứ thế cháy bừng bừng trên bầu trời, nhìn thấy cảnh tượng này, Tĩnh Di và Lư Chính Vũ hết sức kinh ngạc. Lạc Tử Uyển và Lí Thanh Du cũng không dám chớp mắt, chẳng nói nên lời.

Tiếu Văn Nguyệt đứng ở dưới chứng kiến được cảnh tượng này, đôi mắt rung động, cuối cùng cũng buông được sự lo lắng trong lòng.

Cô ta biết, Diệp Thiên thắng rồi, người đứng vững cuối cùng vẫn là Diệp Thiên.

Sau khi bốn ngọn lửa bùng cháy, cuối cùng Diệp Thiên cũng quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng.

Ở trong Viêm giới, chỉ một chiêu Diễm Thiên Chưởng thôi, cho dù bốn người bọn họ dốc toàn bộ sức mạnh cũng không thể chống đỡ.

Phệ Thiên Long Diệm đi theo Diễm Thiên chưởng, xuyên qua cơ thể của bốn người, triệt hết nguồn sống của bọn họ. Bốn người có thể đứng ở trên không một lúc là nhờ mức tu vi hơn trăm năm chống đỡ giúp rồi.

Ba người còn lại không còn sức mở miệng, còn Tây Môn Đoạn Thuỷ vẫn lên tiếng được chứng tỏ tu vi của ông ta mạnh nhất trong bốn người, nhưng cho dù là thế, đến cuối cùng vẫn chết dưới tay Diệp Thiên.

Bốn đám lửa bừng cháy khoảng mười mấy giây rồi chỉ để lại làn khói trắng bay vào không trung, bầu trời lại trở về trạng thái yên bình.

Toàn bộ ánh mắt ở phía dưới đều tập trung trên người Diệp Thiên, ánh nhìn tôn kính, sùng bái như dành cho thần tiên vậy.

Đoạn Lâm Khôn ngồi phịch xuống đất, cả người tê dại. Cuối cùng anh ta cũng hiểu ra, tại sao Diệp Thiên lại có quyền thế và địa vị cao như vậy rồi.

Trước đây, Vạn Viễn Đồ còn cứng đầu chống đối Diệp Thiên, bây giờ thì mặt cắt không còn giọt máu, cơ thể không ngừng run rẩy.

Anh ta cảm thấy nực cười khi nhớ lại những lần nói chuyện cùng với Diệp Thiên.

Diệp Thiên có sức mạnh đáng sợ như này, muốn giết anh ta cũng dễ như trở bàn tay. Mặc dù tập đoàn Âm Dung lớn thật đấy nhưng ở trước mặt Diệp Thiên, cậu ta chỉ búng tay một cái là có thể nghiền nát hoàn toàn.

Sự hối hận trong lòng anh ta không ngừng dâng trào, anh ta loạng choạng bước đi rồi ngồi bệt xuống đất. Vạn Vũ Hào ở phía đằng sau cũng co rút đồng tử lại, không thốt lên được lời nào.

“Đây mới thực sự là Tiểu Thiên sao?”

Hà Tuệ Mẫn và Tiếu Lâm nhìn nhau, có thể đọc được sự kinh ngạc từ trong mắt đối phương, nhất là Hà Tuệ Mẫn.

Lúc trước, một mình Diệp Thiên xông vào nhà họ Phùng ở Quý thành, cứu cả nhà họ bọn thoát khỏi biển lửa, còn để lộ ra thân phận cậu Diệp của tỉnh Xuyên. Mặc dù điều này cũng khiến bọn họ kinh ngạc tột độ nhưng vẫn ở trong phạm vi có thể tiếp nhận được.

Nhưng hiện giờ, Diệp Thiên đứng trên không, có được sức mạnh dời núi lấp biển giống như một vị thần, Hà Tuệ Mẫn không thể nào tìm được sự giống nhau giữa Diệp Thiên của hiện tại và Diệp Thiên từng hết sức thê thảm, chẳng có xu nào dính túi năm xưa.

Diệp Thiên nhìn bốn vị vương cấp trăm năm hóa thành tro bụi, sau đó dời mắt nhìn về phía Tĩnh Di.

“Bà cũng tới cướp kiếm sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.